“À, thế thì cũng không đúng nhỉ? Chuyện hôm nay là ai đó… ai đó muốn hãm hại tôi, phải không?”
“Ê này Đồ Phu, mày muốn hãm hại tao phải không?”
“A ha ha ha, sao mà tôi có thể chạy trốn được cơ chứ? Chắc chắn tôi sẽ không chạy trốn rồi!”
“Ngồi tù cũng là một chuyện rất tốt mà!”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ nhẹ một cái lên vai Dạ Ma, nói: “Anh không chạy là tốt rồi, nếu còn dám chạy nữa thì chắc sau này đôi chân đó cũng không dùng được đâu!”
Khóe miệng Dạ Ma khẽ run run, suýt thì sợ đến mức nhũn cả người.
Từ trước tới nay chỉ có Dạ Ma đi hù dọa người khác, làm cho người khác phải khóc lóc van xin, cũng chỉ có mình Tề Đẳng Nhàn mới có thể khiến anh ta sợ sệt đến mức này.
Dương Quan Quan nghĩ lại cũng thấy hơi buồn cười, chỉ trong nháy mắt mà gương mặt lạnh lùng kia lại tràn đầy vẻ hoảng hốt rồi sao?
Trên mặt của Đồ Phu lập tức lộ ra một nụ cười mất nết, khiến Dạ Ma giận tới nỗi ngứa cả răng, chỉ hận không thể tát cho anh ta hai cái thật mạnh.”
“Đi thôi, lên xe nào, tôi bảo các anh lại đây là vì có chút việc cần các anh hoàn thành giúp.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Hai người kia ngoan ngoãn cùng hắn đi ra khỏi sân bay rồi bước lên xe. Cũng không phải bọnhọ sợ hắn hay gì, mà là bởi hai người bọn họ đã chịu thiệt quá nhiều, không muốn chịu thiệt thêm một lần nữa.
Có trâu bò mạnh mẽ đến mấy thì vào nhà tù U Đô ở mấy tháng rồi cũng sẽ bị uốn nắn đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
“Nhị đương gia, có phải cậu định cho chúng tôi đi làm hộ vệ giống như Sát Thần hay không?” Đồ Phu hỏi.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu đáp lại: “Sát Thần có tính trầm ổn lại khiêm tối, hơn nữa khi còn ở trong tù thì anh ta chưa bao giờ chủ động phạm tội trừ phi có người khác trêu chọc anh ta. Cho các anh đi làm hộ vệ, tôi còn lo khách hàng sẽ bị các anh làm thịt luôn ấy chứ.”
Đồ Phu và Dạ Ma ngượng ngùng cười cười, không dám nói thêm câu nào nữa.
Quả thực Sát Thần là một người tương đối khiêm tốn, hơn nữa tính cách của anh ta cũng không biến thái giống như bọn họ, ngoại trừ việc giết người tương đối nhiều thì thực ra anh ta cũng khá là bình thường.
Tề Đẳng Nhàn cũng từng cân nhắc đến việc thả anh ta rời đi, chẳng qua chính anh ta đã chủ động xin được ở lại, nói rằng muốn sám hối và chuộc lối cho quá khứ của bản thân, anh ta cũng không muốn đối mặt với những sự việc mưa máu gió tanh trên giang hồ hiểm độc nữa.
Còn Đồ Phu thì sao, một tên quân phiệt tàn bạo từng giết chết hơn một vạn tù binh liệu sẽ nghe theo lời khách hàng nói ư?
Dạ Ma thì lại càng khỏi phải nói, anh ta nổi tiếng vì đã giết chết cả gia đình của một thượng tướng ở Tuyết quốc, tính cách vô cùng độc ác và tàn bạo.
“Chúng ta tới thành phố Tây Hà luôn đi, dù sao buổi triển lãm xe ô tô do Trần Ngư đứng ra tổ chức cũng sắp bắt đầu rồi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Dương Quan Quan.
“Được thôi!” Dương Quan Quan vui sướng hẳn lên, cô ta thầm nghĩ rằng đi tới một thành phố khác cùng với Tề Đẳng Nhàn là một sự kiện vô cùng lãng mạn.
Đáng tiếc là trong xe vẫn còn hai cái bóng đèn khổng lồ đang lù lù ngồi đó.
Đồ Phu và Dạ Ma đều tham lam ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bọn họ đã bị giam cầm quá lâu rồi, thực sự là đã thèm thuồng tự do đến mức sắp điên lên mất.
Có điều với bọn họ thì tự do cũng chỉ là một điều có thể ước ao chứ không thể chạm tay tới được.
Chí ít là trước khi Tề Đẳng Nhàn chết đi thì bọn họ đừng hòng mơ tưởng đến.
“Xã hội hiện đại phát triển nhanh thật đấy, ngày nào cũng có sự việc đổi khác, tôi chỉ mới ngồi tù khoảng chừng mười năm đã không theo kịp tốc độ phát triển này rồi.” Đồ Phu không nhịn được mà cảm thán một câu.
“Anh giết bao nhiêu người như vậy, có thể được sống đã là Thượng Đế ban ơn cho anh rồi.” Tề Đẳng Nhàn hờ hững nói.
Đồ Phu rụt cổ lại, không dám bày tỏ thêm bất cứ ý kiến nào nữa.
“Tiếc là tôi đang bị thương, nếu không thì tôi đã có thể luyện tập với bọn họ một chút, nói không chừng tôi sẽ lại càng thêm tiến bộ!” Dương Quan Quan nói bằng giọng có chút tiếc rẻ.
“Cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, trong khoảng thời gian này đừng nghĩ đến võ công nữa.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười trấn an cảm xúc của cô ta.