Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ lẽ ra ban nãy mình không nên khinh địch mà buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy, phải làm thêm vài lần, để cho cô ta thậm chí không thể nói ra được một câu đùa hoàn chỉnh mới đúng.
“Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, đến lúc đó để xem cô còn có thể vừa khóc vừa nói muốn giết tôi như ngày hôm nay hay không.”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay vuốt ve hai gò má trắng mịn của Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười.
Từ Ngạo Tuyết im lặng không đáp.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nếu cô không tin thì chúng ta có thể đánh cược.”
Từ Ngạo Tuyết trả lời: “Cược cái con mẹ anh, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đánh cược với anh thêm một lần nào nữa!”
Tề Đẳng Nhàn bóp chặt hai má cô ta khiến cô ta phải kêu lên đau đớn, sau đó lên giọng dạy bảo: “Con gái con lứa thì không được nói tục chửi bậy, phải chú ý đến phẩm chất đạo đức được cha mẹ thầy cô rèn giũa cho chứ!”
Từ Ngạo Tuyết chỉ muốn đánh chết hắn thôi.
Nhưng cô ta bỗng nhiên nhìn thấy một người nào đó, bèn nở nụ cười tươi như hoa, đáp lại: “Được, sau này tôi sẽ không bao giờ nói tục chửi bậy nữa.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh như băng.
Từ Ngạo Tuyết chủ động nhón chân lên hôn một cái vào má hắn, vẫy tay tạm biệt: “Tôi đi đây, anh đừng nhớ nhung tôi quá nhé!”
Nói xong câu này, cô ta xoay người bước vào lối ra máy bay, thậm chí còn quay đầu làm mặt khiêu khích thêm một lần nữa.
Tề Đẳng Nhàn cũng quay đầu nhìn, bèn trông thấy Hướng Đông Tinh với vẻ mặt lạnh nhạt đứng cách đó không xa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lý do nét mặt và thái độ của Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên thay đổi 180 độ chắc chắn là cô ta rồi.
“A ha ha ha, canh gà… Mà không đúng, Hướng tổng, cô tới sân bay làm gì thế?” Tề Đẳng Nhàn bước tới trước mặt Hướng Đông Tinh, nở nụ cười ngượng ngập, mở miệng dò hỏi.
“Tôi tới đón một đối tác làm ăn quan trọng mà thôi, không ngờ lại tình cờ phá hủy chuyện tốt của anh cơ đấy?” Hướng Đông Tinh lạnh nhạt nói, trong giọng của cô ta sặc mùi khó chịu.
Cứ mỗi lần thấy Từ Ngạo Tuyết khiêu khích mình như vậy, một nỗi bực tức không thể kiềm chế lại dâng lên trong lòng Hướng Đông Tinh.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi thì có thể có chuyện tốt gì được cơ chứ? Chỉ là tôi vừa tiễn Từ Ngạo Tuyết về Đế Đô thôi, vết thương của cô ấy giờ đã ổn, vừa được phép xuất viện.”
Hướng Đông Tinh nói: “Ồ, thế thì mối quan hệ giữa anh và cô ta có vẻ rất êm đẹp đấy nhỉ!”
“Cô ấy muốn giết tôi thì êm đẹp ở chỗ nào cơ chứ?” Tề Đẳng Nhàn dang hai tay ra, bất đắc dĩ hỏi lại.
Hướng Đông Tinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi rồi nói: “Không còn chuyện gì khác thì mau cút đi, tôi còn bận đón người khác ở đây, không có thời gian nói mấy chuyện nhảm nhí với anh đâu.”
Thấy tâm trạng của cô ta có vẻ thất thường, Tề Đẳng Nhàn cũng liền vội vàng chuồn đi.
Hắn có cảm giác như thể thời kỳ mãn kinh của Hướng Đông Tinh đã tới sớm hai mươi năm vậy, dạo gần đây cứ mỗi lần bọn họ gặp nhau là mặt cô ta lại sầm sì như thể hắn thiếu nợ cô ta mấy triệu bạc không bằng.
Ba tiếng đồng hồ sau, Từ Ngạo Tuyết đã về tới Đế Đô.
Ngay trong khoảnh khắc vừa đặt chân xuống lãnh thổ Đế Đô, cô ta lập tức có cảm giác an toàn. Tuy bầu không khí ở nơi này không quá sạch sẽ, khói bụi vô cùng nghiêm trọng khiến người ta hít thở không thông, nhưng ít nhất ở nơi này không có cái tên đáng ghét Tề Đẳng Nhàn!
Chỉ cần không phải thở chung một bầu không khí với con người này, cả thể xác lẫn tinh thần của Từ Ngạo Tuyết đều vui sướng hơn không ít.
Chuyện đầu tiên Từ Ngạo Tuyết làm sau khi ra khỏi sân bay là đeo khẩu trang rồi tới hiệu thuốc mua thuốc uống, mỗi lần làm chuyện như vậy, cô ta đều có cảm giác xấu hổ đến mức gần như không mở miệng được.
Dù nhân viên thu ngân nhìn cô ta bằng ánh mắt rất bình thường thì cô ta vẫn có cảm giác vô cùng mất tự nhiên, vô thức coi ánh mắt kia là một ánh mắt lạ lẫm người ta dùng để nhìn những kẻ cực kỳ quái dị.
Từ Ngạo Tuyết đi tới ven đường rồi đứng đó đợi xe, chẳng bao lâu sau, một chiếc xe jeep có gắn biển đỏ ở đuôi xe chậm rãi ngừng lại, cô ta mở cửa rồi bước lên xe.
“Em về rồi, chúc mừng em đã làm xong mọi chuyện!” Người đàn ông trẻ tuổi đó nở một nụ cười thật tươi, anh ta giơ tay muốn sờ vào tay của Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết rụt tay về y như bị điện giật, cô ta đáp: “Đâu có gì đáng để chúc mừng, mau đi thôi!”