Tuyệt Thế Cường Long

Chương 673: Tội này đáng chết!”




 

 Lại nói Lâm gia với Tề gia cũng là quan hệ họ hàng nhưng lúc ấy lại theo sau làm chó cho Triệu gia khiến cho Tề Đẳng Nhàn có thể nói là khắc sâu trong ký ức.  

 

Lần trước đánh bò một tên Lâm Từ Long, lần này tới một người có tư lịch càng già hơn, thật đúng là có ý nghĩa mà!  

 

“Khó trách Lý Hà Đồ và Phó Phong Vân muốn mình gia nhập vào Long Môn như vậy, xem ra bên trong Long Môn này khuynh hướng theo phe phái của Triệu gia thật đúng là không ít.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cười lạnh.  

 

Quyền lực cường đại chưa bao giờ thiếu người phụ thuộc vào và những người nịnh hót.  

 

Cho nên đám người Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long ở một số thời điểm khó tránh khỏi có chút cô đơn lẻ bóng, tựa ngược dòng mà lên.  

 

Chỉ là việc chính nghĩa luôn luôn phải làm, nếu không thể phản kháng được cường quyền thì đế quốc đã sớm thiên thu vạn đại rồi.  

 

“Lâm trưởng lão, mong ngài làm chủ cho chi nhánh Long Môn ở Đông Hải chúng tôi!” Từ Dương gian nan mở miệng nói.  

 

Lâm Tuyết Tùng một bên đi tới trước một bên nhàn nhạt nói: “Người trẻ tuổi, tôi muốn hỏi xem cậu dựa vào đâu mà nói cậu mời được tổng hội trưởng Lý Hà Đồ, hiện giờ người đang ở đâu? Mau gọi ra đây cho tôi xem thử!”  

 

“Hay là nói cậu chỉ ở đây khoác da hổ làm cờ? Dùng thanh danh của tổng bộ giả danh lừa bịp?”  

 

“Tín vật của đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải có phải cũng là do cậu lừa tới hay không?”  

 

Ông ta đạp mạnh xuống nền nhà một cái, thân thể đột nhiên chấn động, bùm một tiếng vang lớn khiến toàn bộ biệt thự tựa như phải run lên ba cái.  

 

Dương Quan Quan không nhịn được trầm giọng nói: “Thật là mạnh!”  

 

Quả nhiên y như sở đoán của cô ta, Lâm Tuyết Tùng là một đại cao thủ cực kỳ lợi hại.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại vẫn lười biếng ngồi ở trên ghế như cũ nói: “Ông hỏi thì tôi phải trả lời hả? Với tôi mà nói thì ông được tính là cái thá gì?”  

 

“Lớn mật, ngay cả cậu có là chủ nhân của Long Môn ở Thượng Hải đi nữa thì cũng không nên nói chuyện như vậy với trưởng lão của tổng bộ! Dĩ hạ phạm thượng đánh mười lăm gậy!” Từ Dương quỳ rạp trên mặt đất giống như tinh thần có chút tỉnh táo, rống to một câu, cả người đều phấn khởi lên.  

 

Anh ta tựa như thấy được viễn cảnh một màn mười lăm gậy rơi xuống trên người của Tề Đẳng Nhàn, đánh đến mức da tróc thịt bong.  

 

Lâm Tuyết Tùng cũng sắc mặt lãnh khốc nói: “Tôi thì là cái thá gì sao? Đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói với tôi như vậy đâu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đạm nhiên nói: “Chẳng qua chỉ là một con chó của Triệu gia mà thôi, có cái gì mà đắc ý? Tôi chỉ sợ xương cốt của ông quá giòn, không chịu nổi được đòn đánh của tôi.”  

 

“Tề Đẳng Nhàn cậu khoác da hổ làm cờ đủ chưa hả, vốn dĩ là không hề có Lý tổng hội trưởng ủng hộ gì hết, chẳng qua chỉ là cậu ở nơi này ăn nói bừa bãi mà thôi!” Hứa Thiếu Cường hùng hổ doạ người nói.  

 

“Thậm chí ngay cả tín vật của Long Môn ở Thượng Hải của cậu cũng là thông qua con đường không chính đáng có được!”  

 

“Có đúng hay không?!”  

 

Lâm Tuyết Tùng nói: “Tôi chưa từng nghe thấy tin tức nào đề cập tới việc gần đây tổng hội trưởng Lý Hà Đồ muốn ra ngoài, càng chưa từng nghe ai nói tân đà chủ chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải là hắn, vậy theo như những lời hắn nói thì hết thảy đều là giả.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ? Lời lão gia hoả ông nói cũng có chút ý tứ đấy, ông bảo là giả thì nó chính là giả sao?”  

Lâm Tuyết Tùng nói: “Không sai, tôi nói nó là giả thì đó chính là giả! Nếu cậu đã dám tới chi nhánh của Long Môn chúng ta để giả danh lừa bịp vậy thì cũng đừng có ý nghĩ vẫn còn sống để ra ngoài nữa.”  

 

 

Lời này của ông ta vừa ra khiến hiện trường lập tức khẩn trương.  

 

 

Một đám hội viên của Long Môn đều sát ý sôi trào, có trưởng lão bên tổng bộ chống lưng cho bọn họ, bọn họ có thể không cần kiêng kị gì nữa cả.  

 

 

Sắc mặt của Mã Hồng Tuấn trắng bệch, lạnh giọng quát: “Mấy người thật sự muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa các chi nhánh của Long Môn chúng ta sao?”  

 

 

“Tôi nói từ giờ trở đi ông đã không còn là người của Long Môn nữa, ai tới cũng không thể giữ được ông!” Lâm Tuyết Tùng đạm nhiên nói.  

 

 


Lâm Tuyết Tùng nói: “Nếu vậy thì mời cậu mời được hội trưởng quản lý cấp cao ra đây, để cho chúng ta nhìn xem.”