“Giết tao? Mày có thể bảo hắn thử xem!” Choi Jeong Ho quả nhiên nói ra mấy lời như Tôn Dĩnh Thục mong muốn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn.
Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì lúc này Tề Đẳng Nhàn khẳng định đã vỡ nát thành trăm mảnh.
Nhưng tiếc là ánh mắt không thể giết chết người được.
Cũng giống như việc anh hùng bàn phím chỉ có thể thông qua bàn phím ở trên mạng hùng hùng hổ hổ chứ không có biện pháp dựa vào bàn phím để giết người được.
À không đúng, ít ra bàn phím còn có thể tạo nên sóng to gió lớn có thể ép chết người ta được.
Động tĩnh ở đây kinh động tới bảo tiêu của Choi Jeong Ho, bảo tiêu của anh ta vừa mới vọt vào đã bị bảo tiêu bên cạnh Tôn Dĩnh Thục đứng ra ngăn cản.
Choi Jeong Ho che bụng mình lại kêu: “Tôn Dĩnh Thục, ảnh chụp của mày và tên gia phu kia rất nhanh sẽ được truyền thông của Triều Tiên phát tán ra ngoài!”
“Không bao lâu nữa mày sẽ thân bại danh liệt!”
“Còn nữa, mày dám sai tên gian phu kia động thủ với tao, lại thêm một tội nặng nữa.”
“Đến lúc đó một nơi để mày dừng chân ở Triều Tiên cũng không có!”
Triều Tiên là một nơi có dân phong khá mâu thuẫn, không có thực lực nhưng rất thích khoác lác, tự cao kiêu ngạo nhưng thật ra trong nội tâm lại rất tự ti.
Một khi bọn họ phát hiện ra chuyện nữ thần Tôn Dĩnh Thục cầm quyền của tập đoàn tài chính Thượng Tinh gian díu với một tên đàn ông Hoa quốc thì nhất định sẽ rất tức giận, tất nhiên sẽ gõ bàn phím tới mức bàn phím không chịu nổi mà phát nổ.
Chính như lời của Choi Jeong Ho nói, lúc ấy Tôn Dĩnh Thục ở Triều Tiên ngay cả chỗ đặt chân cũng sẽ không có, toàn bộ trên dưới quốc gia đều sẽ không chứa chấp cô.
Phụ nữ Triều Tiên đương nhiên có thể gả cho đàn ông Hoa quốc nhưng một người phụ nữ ưu tú như Tôn Dĩnh Thục đây thì chính là không được!
Huống hồ gì Tôn Dĩnh Thục còn là người đã gả cho người của Thôi gia rồi, là một quả phụ mà khiến cho vô số đàn ông Triều Tiên phải ảo tưởng.
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục trở nên khó coi, cô ta không nghĩ tới động tác của Choi Jeong Ho lại nhanh như vậy, sau khi có được ảnh chụp đã lập tức đi tìm truyền thông.
“Còn mang ảnh chụp của chúng tôi đưa cho bên truyền thông, lá gan của anh đúng thật là không hề nhỏ tý nào đâu!” Tề Đẳng Nhàn hơi nhướng mày.
“Sao có thể chỉ có mấy bức ảnh rách đó được?”
“Mày động vào tao thì cứ ngồi đó chờ thư của luật sư đi.”
“Còn nữa, tập đoàn tài chính Thượng Tinh của chúng tao sẽ báo việc này với bên Đại sứ quán.”
“Tao muốn nhìn thử xem mày có mấy cân mấy lạng mà dám kiêu ngạo như vậy!”
Choi Jeong Ho cười lạnh, tựa như đã nắm rõ cục diện thắng chắc trong tay.
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Anh đúng thật là một tên ngốc mà!”
Nói xong lời này hắn lại nhấc chân lên, giống như đá bóng mà đá Choi Jeong Ho lăn đến cửa phòng.
“Cho dù tôi với Tôn phu nhân đây thật sự có gì đi chăng nữa thì cũng không phải là chuyện mà anh có thể khua môi múa mép, càng không phải chuyện anh có thể chụp ảnh!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Nếu anh đã dám chụp ảnh tôi thì phải chuẩn bị thật tốt để nhận hậu quả!”
“Tôi muốn ngủ với Tôn phu nhân đây, anh còn không mau chóng cút xa ra một chút?”
Choi Jeong Ho vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, vừa kêu gào lên với Tôn Dĩnh Thục: “Tôn Dĩnh Thục, mày chờ đấy cho tao, mày sắp thân bại danh liệt rồi, gian phu của mày cũng chỉ có thể có một con đường chết mà thôi!”
Vốn dĩ là anh ta tới tìm Tôn Dĩnh Thục hưng sư vấn tội, nhưng không nghĩ tới lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận chật vật như chó chạy trốn rời khỏi đây.
Tôn Dĩnh Thục nôn nóng nói: “Không thể thả anh ta chạy thoát được!”
Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu nói: “Cô muốn chơi chết anh ta thì cô tự mình bảo người của mình động thủ đi!”
Tay Tôn Dĩnh Thục run run, nhấp môi nói: “Cậu không sợ phiền phức thật sao? Anh ta chạy rồi cậu cũng đừng mong sống tốt nữa!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Tôn phu nhân, cô cho rằng tôi nhìn giống một tên ngốc lắm sao?”
“Tôi nói cho cô biết, một người phụ nữ muốn khiến một người đàn ông đối với cô ta nói gì nghe nấy không phải là chơi mấy trò đấu trí đấu dũng so xem ai thông minh hơn kia.”
“Biện pháp tốt nhất là lúc ở trên giường thổi gió bên tai kia.”