Tuyệt Thế Cường Long

Chương 440: Bây giờ lại chỉ là chó nhà có tang!”




“Chức vị đà chủ của Long Môn này đem lại quyền lực rất lớn mà, Tề tổng, sao anh lại từ chối?”  

             Dương Quan Quan tỏ vẻ khó hiểu, cô ta cho rằng Tề Đẳng Nhàn hẳn là nên đồng ý, dù sao Ma Đô cũng là một nơi đáng để vẫy vùng!  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, hắn nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi lười, sợ phiền toái!”  

             Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều cảm thấy như sắp phun ra một búng máu, đây là lời mà loài người nên nói à?  

             Không biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán vì muốn gia nhập Long Môn, vậy mà hắn lại từ chối bằng một lý do tùy tiện như vậy, quan chức ở chiến bộ nghe vậy chắc tức chết mất!  

             “Được rồi, đều ngoan ngoãn đi làm cho tôi, chuyện của tôi không cần hai người nhọc lòng.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Tới khi Dương Quan Quan và Hoàng Sung rời đi, Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Phó Phong Vân.  

             Phó Phong Vân đi thẳng vào vấn đề: “Cậu làm vậy khiến cho tôi rất mất mặt!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Phó lão, tôi cũng không phải người Ma Đô, ở Trung Hải rất dễ chịu, sao phải chạy tới nơi xa xôi làm khổ sai cơ chứ?”  

             Phó Phong Vân nói: “Cậu đánh chết đà chủ Long Môn  phân đà Ma Đô Văn Dũng Phu rồi, phải có trách nhiệm bù đắp.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không hề đánh chết ông ta có được không hả, tôi chỉ chặt đứt một cánh tay của ông ta mà thôi, cái chết của ông ta chẳng liên quan gì đến tôi.”  

             Phó Phong vân nói: “Mặc kệ có phải cậu đánh chết ông ta hay không, bây giờ mọi người đều nghĩ hung thủ là cậu.”  

             Tề Đẳng Nhàn lập tức ngắt điện thoại, rất ghét nhiều lời.  

             Phó Phong Vân sửng sốt nửa ngày, lúc này mới nổi trận lôi đình, tức giận mắng: “Nhãi ranh, dám ngắt điện thoại của ông đây, đúng thật là chán sống rồi!”  

             Trút giận xong, ông ấy lại bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, không có cách nào, người có bản lĩnh đều hay trái tính trái nết.  

             Ông ấy gửi một tin nhắn cho Tề Đẳng Nhàn: “Hội trưởng tổng hội Long Môn đã lên tiếng, nói rằng cậu nhất định phải đảm nhiệm vị trí này, nếu không ông ta sẽ tự mình đến Trung Hải tìm cậu!”  

             “Ông ta là cái thá gì?” Tề Đẳng Nhàn trả lời một câu cụt lủn.  

             Phó Phong Vân cũng chỉ biết cạn lời, tên nhãi này đúng là thích tự làm theo ý mình, hay là cảm thấy sau khi thắng được trận thương chiến kia thì có thể tự cao tự đại? Hội trưởng tổng hội Long Môn cũng không buồn để vào mắt?  

             Hai tiếng đồng hồ sau, Phó Phong vân mới lại gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn.  

             “Tôi đang bận, nếu như ông tiếp tục nói chuyện Long Môn, tôi sẽ ngắt máy nay!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             “Tôi không nói chuyện này, tôi nói chuyện khác kìa. Chiến bộ nhận được tin tình báo, nói rằng Huyết Khô Lâu sắp ra tay với Hoàng Văn Lãng!” Phó Phong vân thấp giọng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai, đáp: “Phó lão ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ làm thật tốt.”  

             Phó Phong Vân nhíu mày: “Cậu đang làm gì vậy? Mấy chuyện bậy bạ à.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng như lời ông nói đó, tôi đang ‘làm việc’!”  

             Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn chủ động ngắt máy.  

             Tề Đẳng Nhàn đang ôm em Từ Ngạo Tuyết, “đánh” nốt “đòn” cuối cùng.  

             “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không phải tôi tới đúng lúc, bây giờ cô đã chết rồi. Hai tên sát thủ nằm ngoài cửa, giết người trả một trăm lần cũng chẳng nhiều.” Thấy Từ Ngạo Tuyết xụi lơ như bùn đang nhìn mình bằng ánh mắt, Tề Đẳng Nhàn chỉ nhàn nhạt nói.  

             “Tôi cứu cô một mạng, thu chút lợi tức, vậy quá đáng lắm sao?”  

             “Cô cũng biết đấy, có rất nhiều người muốn đòi mạng cô, tôi thì tốt tính, chí cần cơ thể cô thôi.”  

             “Cho nên như vậy cùng chẳng quá đáng.”  

             “Đồ vô liêm sỉ!”  

             Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, cuộn khăn lông lại, bao bọc thân thể của mình, lẳng lặng xử lý dấu vết.  

             “Hôm nay ngoan ngoãn theo tôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện mua cho cô chút đổ, để cô trang điểm cho bản thân lộng lẫy một chút.”  

             “Nhìn đi, thật sự khiến tôi cảm thấy rất mất mặt!”  

             “Có phải lâu rồi cô không dùng mỹ phẩm dưỡng da không?”  

             Tề Đẳng Nhàn ngồi vắt chéo chân trên sô pha chờ Từ Ngạo Tuyết ra ngoài, vừa mở miệng đã châm chọc mỉa mai.  

             Từ Ngạo Tuyết cả giận nói: “Họ Tề kia, anh đừng có quá đáng!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn nữa kìa, ví dụ như mệnh lệnh tiếp theo của tôi, sẽ là khiến cho tập đoàn Từ thị phá sản. Cô mau nghĩ mà xem, nếu tai vạ này rơi xuống đầu cô, liệu Triệu gia còn bằng lòng giúp cô hay không?”  

             Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết mím chặt.  

             Không phải tất cả mọi người đều muốn lấy mạng cô ta, mà là vì bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cháy nhà hôi của.  

             Nếu như tập đoàn Từ thị bị Tề Đẳng Nhàn làm cho phá sản, vậy thì hy vọng của bọn họ sẽ tan biến ngay, mọi người vô cùng tức giận, chỉ e Triệu gia chưa chắc đã ra mặt vì cô ta.  

             “Anh làm ra chuyện ghê tởm như vậy với tôi rồi, có còn biết xấu hổ nữa hay không?” Từ Ngạo Tuyết cả giận nói.  

             “Đúng vậy, tôi không biết xấu hổ, cho nên sau khi lừa được cô làm ấm giường cho tôi xong, tôi mới cho tập đoàn nhà cô đóng cửa, như vậy không đúng sao?” Tề Đẳng Nhàn buông tay cười hỏi.  

             Từ trong miệng Từ Ngạo Tuyết phát ra một tiếng răng rắc giòn tan, sau đó từ khóe miệng chảy ra một tia máu, hiển nhiên đã cắn bị gãy cả răng.  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạo: “Cô mong chờ gì ở một thằng cai ngục chui rúc ngụp lặn ở đáy xã hội bấy lâu này chứ hả? Dù sao tôi cùng lớn lên trong vũng lầy mà!”  

             Từ Ngạo Tuyết hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Được rồi, anh đừng có nói nữa! Anh muốn làm gì với tôi thì cứ nói thẳng ra, tôi sẽ làm theo hết.”  

             Tề Đẳng Nhàn vừa lòng đứng dậy, hắn nói: “Đi, theo tôi với câu lạc bộ đêm vui vẻ một chút đã.”  

             Tề Đẳng Nhàn muốn đưa Từ Ngạo Tuyết ra ngoài khoe khoang một chút, không chỉ vì muốn khoe chiến tích vẻ vang của mình, mà còn muốn để các thế lực ở Đế Đô nhìn cho rõ.  

             “Đó không phải Từ tổng sao? Mấy tháng trước còn nổi bật vô cùng, bây giờ lại chỉ là chó nhà có tang!”  

    “Đúng vậy, chênh lệch quá lớn, từ thiên kim của Từ gian Đế Đô, biến thành con phượng hoàng rụng lông, làm người ta tiếc nuối.”  

             “Ơ, người đi bên cạnh Từ Ngạo Tuyết Tề tổng, đừng nói chuyện lung tung!”  

             “Thì ra đó chính là Tề tổng, nếu vậy thì xem ra Từ Ngạo Tuyết đã bị anh ta chinh phục rồi sao?”  

             “Tôi thấy nhất định là như vậy, Từ Ngạo Tuyết đã thua toàn tập, tới cả nợ cũng chẳng thể trả được nữa, chỉ có thể dựa vào Tề tổng để kiếm một đường sống.”  

             Khi Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết xuất hiện ở câu lạc bộ đêm, không ít người của tầng lớp thượng lưu đều nhìn thấy hai người, lập tức sôi nổi bàn tán.  

             Từ Ngạo Tuyết loáng thoáng nghe được đôi câu, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cô ta cũng hiểu rõ, điều này là khó tránh khỏi.  

             Mấy ngày khi cô ra trở lại Đế Đô, mấy lời bẩn thỉu này cũng không thiếu, chẳng qua khi đó mọi người chưa dám nói toẹt ra như vậy.  

             “Từ Ngạo Tuyết bây giờ là phượng hoàng rụng lông không bằng hà, cũng không biết Tề tổng sẽ chơi cô ta được bao lâu, đến lúc đó chúng ta cũng có thể chơi cùng!” Một người đàn ông vuốt cằm cười đểu, đứng từ trên lầu nhìn thân hình tuyệt diễm của Từ Ngạo Tuyết.  

             Những lời này đã vô tình tới tai Tề Đẳng Nhàn hắn bước tới, nhìn người đàn ông này.  

             Tên đàn ông kia vừa mở miệng đã nịnh hót: “Tề tổng, chúc mừng anh nhé…”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn gã ta bằng vẻ mặt vô cảm, hắn nói: “Hành động bỏ đá xuống giếng vốn đã hèn hạ, lại còn là với một cô gái, huống chi bây giờ cô ta là người của tôi, cậu nói xem?”  

             Đối phương sợ hãi cúi gằm mặt, vội vàng nói: “Tề tổng nói đúng, tôi sai rồi ạ!”  

             Tề Đẳng Nhàn mỉm cười duỗi tay vỗ gò má gã ta, sau đó nói: “Các người tốt là đừng nên nghĩ như vậy, cũng đừng có chửi bới sau lưng người ta.”  

             Mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.   

chapter content