Tuyệt Thế Cường Long

Chương 380: “Trời đất ơi!”




“Anh chưa đi à?!”  

             Vừa trông thấy Tề Đẳng Nhàn, Dương Quan Quan đã lập tức sầm mặt rồi hỏi bằng giọng điệu vô cùng khó chịu.  

             “Nếu cô tưởng tôi đi rồi thì còn mở cửa làm gì thế? Đừng viện mấy lý do ngốc nghếch như là cô chuẩn bị đi mua đồ đó nha.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười, dường như đã nắm thóp được cô ta.  

             Dương Quan Quan có cảm giác mình là một chú thỏ trắng thuần khiết, còn cái tên Tề Đẳng Nhàn kia là con sói xám kinh tởm già khú đế.  

             Dương Quan Quan cũng chẳng biết nên trả lời câu hỏi của hắn ra sao, cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác.  

             Tề Đẳng Nhàn vươn tay, nhẹ nhàng ôm eo cô ta kéo lại gần.  

             “Tôi cứu cô nhiều lần như thế, cô không nghĩ mình nên cảm ơn tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn đòi được báo đáp, vòng ôm càng lúc càng chặt.  

             “Tôi tôi tôi…” Dương Quan Quan cũng kinh sợ, cô ta bị bao phủ bởi mùi hương thuộc về một người đàn ông, đầu óc hỗn loạn, không nghĩ nổi bất cứ chuyện gì.  

             Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không bỏ qua cơ hội gần trong gang tấc, hôm nay là thời cơ tốt để tiến thêm một bước với Dương Quan Quan.  

             Cũng có vẻ hơi bỉ ổi vì đã lợi dụng người khác trong lúc khó khăn, nhưng người thành công thì phải biết nắm chắc lấy cơ hội.  

             Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn dần dần tiến lại gần, vừa hồi hộp vừa bất an, cô ta nhắm chặt mắt, hai tay cũng vô thức đặt ra trước ngực.  

             Tề Đẳng Nhàn đè Dương Quan Quan lên cánh cửa, lập tức hôn lên đôi môi đỏ thắm.  

             Ban đầu cơ thể Dương Quan Quan run rẩy khe khẽ như bị điện giật.  

             Lông mi cũng bắt đầu run rẩy, dường như có thứ gì nặng cả ngàn cân đang đè trên mí mắt cô ta, khiến cô ta căn bản không thể mở mắt ra được nữa.  

             Hơi thở thuộc về một người đàn ông phả vào miệng mũi lại càng khiến cô ta mơ màng.  

             Tề Đẳng Nhàn chậm rãi thưởng thức đôi môi mềm mại như cánh hoa của Dương Quan Quan, khi có cảm giác thời cơ đã đến thì cố chen đầu lưỡi vào bên trong.  

             Nhưng hắn vừa mới bắt đầu thì Dương Quan Quan đã lập tức tỉnh táo lại, cặp mắt run rẩy mở to, hai cánh tay đang gập lại trước ngực cũng chống lên ngực Tề Đẳng Nhàn rồi đẩy ra thật mạnh!  

             Tề Đẳng Nhàn không kịp phản ứng nên bị Dương Quan Quan đẩy ra, lưng đập vào lan can trên hành lang phía sau.  

             Ngay sau đó, Dương Quan Quan đóng sầm cửa lại.  

             “Ôi chà, gấp quá rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn xoa lưng, nở nụ cười có vài phần bất đắc dĩ.  

             Tề Đẳng Nhàn rất thích người con gái tên Dương Quan Quan này, đương nhiên không đơn thuần chỉ vì cô ta ngực to, mà còn vì hắn có cảm giác như đang đào kho báu vậy.  

             Hắn từng chút tháo gỡ những lớp ngụy trang cứng rắn bên ngoài của cô ta như lột vỏ một củ hành tây, cuối cùng phát hiện trái tim mềm mại được cất giấu bên trong, đó là chuyện khiến người ta mừng rỡ và ngạc nhiên đến mức nào.  

             Dương Quan Quan là người con gái đầu tiên khiến hắn phải chủ động tìm hiểu và theo đuổi, đúng như những gì “Kinh Thi” đã viết: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”  

             Tề Đẳng Nhàn biết, bây giờ chắc chắn Dương Quan Quan sẽ không mở cửa nữa, quan hệ giữa hai người chưa gần gũi đến mức như vậy.  

             Nếu Dương Quan Quan mở cửa thì không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng không cần về nhà.  

             “Thư ký Dương, cô cứ thoải mái làm những gì cô muốn, sếp của cô sẽ bảo vệ cô thật tốt!” Tề Đẳng Nhàn cười cười lớn tiếng nói, sau đó xoay người đi xuống cầu thang.  

             Dương Quan Quan trốn sau cánh cửa đóng kín, thở hồng hộc, cô ta vỗ mạnh lên hai gò má đỏ ửng của mình để ép bản thân tỉnh táo lại.  

             Biểu cảm vốn có chút ngượng ngùng và tức giận trên mặt Dương Quan Quan bỗng mềm mại hơn hẳn sau những lời cuối cùng của Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng của cô ta vô thức cong lên.  

             Cười xong, cô ta lại cảm thấy không ổn, khẽ tát bản thân một cái rồi tự mắng mình: “Dqq, mày đúng là thứ không có tiền đồ, mày là sinh viên xuất sắc đấy, sao có thể xiêu lòng trước những lời khua môi múa mép của tên đàn ông này được?!”  

             Có một số thứ sẽ không phục tùng lý trí, đặc biệt là những thứ như tình cảm, con người thường rất bốc đồng và cảm tính, trong hoàn cảnh như vậy, lý trí sẽ luôn nằm trong trạng thái bị động.  

             “Ha… Nghe theo lý trí, không được nghe theo trái tim!” Dương Quan Quan lại lần nữa hít một hơi sâu, cố ép nụ cười bên khóe miệng mình biến mất.  

             Thế nhưng trong đầu cô ta không nhịn được mà hồi tưởng lại cảm giác như bị điện giật kia, khóe miệng lại không ý thức được mà cong lên.  

             “Fuck!!!”  

             Dương Quan Quan bỗng dưng tự vỗ vào gáy mình, ngẩng mặt lên trời hét to.  

             Cô ta biết lần này Tề Đẳng Nhàn đã đi thật, cũng vì thế nên không mở cửa, lại càng lười nhìn xuyên qua mắt mèo.  

             Cô ta bước tới bên cửa sổ, trông thấy Tề Đẳng Nhàn đang bước ra xe.  

             Bỗng nhiên Tề Đẳng Nhàn giơ tay vẫy vẫy trên không trung, nhưng hắn không quay đầu lại.  

             Dương Quan Quan lại càng hoảng hốt, người này không quay đầu lại mà cũng biết cô ta đang nhìn hắn sao?  

             Thấy Tề Đẳng Nhàn đã lên xe, Dương Quan Quan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn ở lại rồi gõ cửa thêm một lần nữa, liệu cô ta có mở cửa cho hắn vào hay không?  

             Mối quan hệ giữa sếp và thư ký phát triển đến bước này có vẻ không được bình thường cho lắm thì phải!  

             “Nhất định mình điên mất rồi…” Dương Quan Quan thấy mình như sụp đổ, cô ta không còn kiểm soát được những suy nghĩ trong đầu mình nữa.  

             Chính cô ta cũng không ý thức được rằng có đôi khi mình sẽ nhẹ nhàng ngâm nga, bước chân mình sẽ trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn nhiều so với lúc trước.  

             Bao nhiêu thương tích và nỗi lo mà Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ để lại cho cô ta ngày hôm nay dường như cũng đã biến mất sạch vì sự kiện vừa xảy đến.  

             “Một ngày nào đó mình sẽ trở lại Ma Đô, quang minh chính đại bước vào nhà họ Dương!”  

             Dương Quan Quan siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói như đang thề hẹn.  

             Cảnh tượng cô ta quay về nhà họ Dương bỗng hiện lên trong đầu.  

 

             Nhưng Dương Quan Quan như phát điên, vì trong bức tranh ấy lại có Tề Đẳng Nhàn, cô ta và hắn nắm tay nhau, cùng bước vào trong bao nhiêu ánh mắt của những người nhà họ Dương…  

             “Trời ơi, mình trúng độc rồi, cái miệng của tên đó có chứa con ngựa thành Troy phải không?” Dương Quan Quan gãi đầu thật mạnh. “Mình sẽ không thích tên yêu râu xanh háo sắc kia, tuyệt đối sẽ không, chẳng qua mình phản ứng chậm chạp nên mới để anh ta chiếm hời mà thôi.”  

             Cô ta cố ép mình nghĩ về nhiều thứ khác, về hình ảnh cô ta thành công rực rỡ trong tương lai, hoàn thành bài diễn thuyết trước các chủ xí nghiệp ưu tú, sau đó những người phía dưới bắt đầu vỗ tay.  

             Ngay sau đó, cô ta quay đầu nhìn lại, bèn trông thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đang vỗ tay cười với mình, trong ánh mắt hắn đầy vui mừng và kiêu ngạo.  

             “Trời đất ơi!”  

             Dương Quan Quan lập tức lao lên giường, cầm gối bịt kín mặt mình.  

             Tại sao những cảnh tượng ấy đều có mặt cái tên yêu râu xanh háo sắc kia cơ chứ a a a a a? Đúng là khiến người ta phát bực!  

             Dương Quan Quan tắm rửa qua loa rồi thay quần áo, mở livestream chơi game, cuối cùng cũng quên sạch mọi thứ vừa rồi.  

             Sau đó quà tặng liên tục nhảy ra trên màn hình.  

             “Cảm ơn sếp Tạ đã gửi 520 cái máy bay!” Dương Quan Quan nói, sau đó nhìn số ID, trợn tròn mắt, đây là người ủng hộ đứng đầu bảng xếp hạng có tên “Một người rảnh rỗi” của cô ta còn gì.  

             Làn đạn lập tức bay lên, đám đông điên cuồng gõ “666”, nói rằng người ủng hộ đứng đầu bảng xếp hạng kia đúng là rất thích streamer, vừa ra tay đã gửi tận 520 cái máy bay rồi.  

             “Các anh em chờ một chút nhé, để tôi gọi điện cho chị em tốt bảo các cậu ấy vào xem livestream cùng.” Dương Quan Quan bỗng nhiên cười lạnh.  

             Sau đó, cô ta trông thấy thông báo “Một người rảnh rỗi” đã rời khỏi phòng livestream.  

             “Hừ, tên đàn ông khốn kiếp! Tưởng tôi không trị được anh à?” Dương Quan Quan thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, có chút đắc ý, cảm giác như mình đã đánh hòa được một ván với Tề Đẳng Nhàn vậy.  

chapter content