Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt tiếp lời: “Anh mau đi thông báo với Bogdanov đi, cứ nói tôi là…”
Tề Đẳng Nhàn nói còn chưa kịp nói hết câu, Ivanov đã phất mạnh tay, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Tôi quan tâm cậu là ai chắc? Ngài Bogdanov bây giờ không rảnh, không muốn gặp bất cứ người nào!”
“Một chút quà mọn cũng không biết mang theo, thứ quỷ nghèo keo kiệt như cậu cũng muốn gặp ngài Bogdanov hay sao?”
“Cậu cảm thấy cậu có xứng được gặp ngài ấy không?”
Ivanov cười lạnh, không hề cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội để lại tên họ.
Sau khi nghe được lời này, Tề Đẳng Nhàn không kìm lòng được mà nhướng mày.
Dương Quan Quan nghe xong cũng trở nên nóng nảy, cả giận mắng: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả? Chú ý thái độ của anh đó!”
Cô ta tốt xấu gì cũng là du học sinh tốt nghiệp bằng cao, không phải lo về vấn đề ngoại ngữ, lại còn tinh thông bốn thứ tiếng khác nhau, là nhân tài hiếm có khó tìm.
“Đây là ai vậy, đúng là hạng có mắt như mù, tới gặp ngài Bogdanov mà không biết mang tới chút quà cáp sao?”
“Đương nhiên là có chứ, tôi đã mang theo một chiếc Patek Philippe trị giá hơn tám trăm ngàn nhân dân tệ, xin thư ký Ivanov thông báo giúp tôi mấy câu với…”
“Tên đần độn này, tới đây tay không mà cũng muốn tới gặp ngài Bogdanov hay sao? Đùa cái gì vậy chứ!”
Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đang lời qua tiếng lại với Ivanov đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Ivanov khoanh tay, gã cười lạnh: “Tôi cứ nói như vậy đấy, làm sao sao? Cậu có ý kiến gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lại: “Nếu như anh nhất quyết không nói, vậy thì tốt nhất nên chui vào bụng mẹ mà học lại cách cư xử đi. Nếu như anh có ý đồ xấu xa, tôi cũng không ngại đưa anh đi đầu thai lại đâu!”
“Hừ… Đúng mà một tên điên mà, tới cả thư ký của ngài Bogdanov mà cũng dám trêu chọc, không muốn sống nữa sao?”
“Bây giờ chúng ta tỉnh Đông Hải đang muốn kêu gọi đầu tư từ các nguồn bên ngoài, ngài Bogdanov là một nguồn tài nguyên dồi dào hiếm có, nếu như ngài ấy giận cá chém thớt vì chuyện này, vậy thì lãnh đạo sẽ xé xác tên đó ra cho mà xem!”
“Đúng vậy, ngài Bogdanov chính là doanh nhân hàng đầu Tuyết Quốc, với tình hình trước mắt, ai dám đắc tội ngài ấy chứ? Chúng ta còn phải mời ngài ấy đầu tư cho nước chúng ta đó!”
Mọi người nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong đều ngao ngán lắc đầu, bọn họ cảm thấy hắn không biết tốt xấu, dám ngang nhiên nói chuyện với Ivanov bằng thái độ như vậy.
Ngộ nhỡ hắn làm phật lòng Bogdanov, vậy thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được!
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, ngài Bogdanov cũng sẽ không bằng lòng gặp các người đâu!” Ivanov nói.
“Anh chỉ là một thư ký, không thể đại diện cho Bogdanov được đâu, tôi khuyên anh thức thời một chút, tốt nhất nên đi thông báo một lần đi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.
Ivanov nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt sâu xa, gã nói: “Muốn tôi thông báo, vậy cậu mau lấy quà gặp mặt ra đây.”
Mặt Tề Đẳng Nhàn tối sầm lại, nếu không phải niệm tình người ta lặn lội từ Tuyết Quốc xa xôi tới đây giúp mình một tay, hắn đã ấn tên Ivanov này lên sàn mà đánh cho một trận nhừ tử rồi.
“Quả thật tôi chỉ là một thư ký, nhưng tôi là thư ký của ngài Bogdanov! So với loại rác rưởi như cậu, tôi đáng kính hơn gấp trăm ngàn lần.” Ivanov vô cùng kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, Ivanov duỗi tay chỉ về phía Dương Quan Quan, nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ này, đêm nay hầu hạ tôi đi, nếu vậy tôi sẽ thông báo giúp các người một tiếng.”
Khuôn mặt Dương Quan Quan nhanh chóng đỏ như trái gấc, giận không thể nào chịu được.
“Về nhà mà bảo mẹ anh hầu hạ anh, cái loại bại não này!” Dương Quan Quan lập tức chửi bới.
Cô ta chịu đủ rồi, chỉ cần trông thấy cô ta, đám đàn ông này không có lấy một kẻ nào bình thường một chút, chỉ biết há mồm ngậm miệng bảo cô ta hầu hạ, thật là ghê tởm chết đi được.
Ivanov bị Dương Quan Quan mắng cho một câu, sắc mặt cũng trở nên không vui, gã nói: “Cô như vậy là không biết điều đó!”
“Tôi chính là thư ký của ngài Bogdanov, có thể hầu hạ tôi chính là phúc phần do tổ tiên tám đời nhà cô để lại đó!”
“Làm người đàn bà của tôi, sau này trở về Tuyết Quốc cùng với tôi, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa!”
“Đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Dương Quan Quan giận tới nỗi đỉnh đầu bốc hỏa tới nơi, phúc phần do tổ tiên tám đời để lại cái gì chứ? Tên đàn ông Tuyết Quốc trước mắt này cô ta vừa nhìn đã căm ghét, chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.
“Hành vi này của anh gọi là chó cậy thế thủ có phải không?” Dương Quan Quan cười lạnh.
Ivanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, gã nói: “Bây giờ cơ hội đã được phơi ra trước mắt rồi, để cho tôi hưởng thụ hường đàn bà của cậu, tôi sẽ cho cậu gặp ngài Bogdanov!”
“Chết tiệt, nếu sớm biết thư ký Ivanov thích kiểu như vậy, tôi đã đưa mấy cô gái đẹp tới đây rồi!”
“Tên nhóc này, đây chính là phúc phần của cậu đó, còn không mau cảm ơn ngài Ivanov đi?”
“Đúng vậy, cậu không biết đâu, chúng tôi tặng nhiều quà như vậy nhưng vẫn chưa được trông thấy ngài Bogdanov đâu đó!”
“Còn cậu chỉ cần từ bỏ một người đã bà thôi đã được gặp ngài Bogdanov rồi, đúng là lời quá đi mà!”
“Tới khi gặp được ngài Bogdanov, nhất định cậu sẽ một bước lên trời, đến lúc đó loại đàn bà thế nào mà không tìm được cơ chứ?”
Mọi người nghe được lời này của Ivanov thì đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn vô cùng may mắn, chỉ cần dâng lên một người phụ nữ đã có thể gặp được Bogdanov rồi, đúng là hời cho hắn.
Nếu như cơ hội này tới được tay bọn họ, chỉ cần có thể nhìn thấy Bogdanov, bọn họ còn hận không thể dâng cả người vợ mà mình đã cưới hỏi đàng hoàng cho gã.
Nếu như kẻ đứng cùng mình là người khác, vậy thì sau khi nghe được lời này, Dương Quan Quan sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng cô ta biết, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không làm như vậy.
“Không sai, tên nhóc con này, sau cậu còn chưa cảm ơn ngài Ivanov đi hả? Tôi đã cho cậu một cơ hội tốt như vậy, cậu nên cảm thấy biết ơn tôi mới phải chứ!” Ivanov cao giọng đắc ý.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tiến một bước, đi tới trước mặt Ivanov.
Ivanov thấy hắn khí thế ngút trời, như vậy bèn nhíu mày, lạnh lùng quát: “Sao vậy hả? Không biết thức thời có phải không?”
“Cậu biết tôi là thư ký của ai, cũng biết thân phận và địa vị của ngài Bogdanov ra sao rồi đó!”
“Cậu dám động đến tôi sao?”
“Cậu cứ thử động đến xem, tôi sẽ khiến cho Hoa Quốc các người không còn một manh chiếu mà đắp!”
Người có thân phận như Bogdanov không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường, mà còn là nhân vật lớn có sức ảnh hưởng khắp các nước!
Nếu như người của Hoa Quốc thật sự đánh thư ký của cậu ta, chỉ e bọn họ sẽ phải chịu tai họa lớn.
Dẫu sao thì Bogdanov chỉ cần phẩy tay thôi cũng có thể chi ra một khoản ngân sách khổng lề, cho dù là chính phủ của quốc gia nào cũng sẽ hết mực hoan nghênh và chào đón anh ra.
“Huỵch!”
Tề Đẳng Nhàn túm lấy tóc của Ivanov, bất thình lình kéo mạnh đầu gã xuống đất, đồng thời giương đầu gối bên phải lên.
Đầu của Ivanov va thật mạnh vào đầu gối của Tề Đẳng Nhàn, nơi sống mũi phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, bị đánh cho gãy nát!
“A!!!”
“Ai mà chẳng biết ngài Bogdanov chính là nhân vật lớn mà lãnh đạo tỉnh chúng ta hết lòng hoan nghênh, hắn đánh thư ký của ngài ấy thì làm gì còn đường sống nữa chứ?”
“Ông trời muốn mưa, cha mẹ muốn gả con, kẻ ngu muốn tìm cái chết, các người cũng chẳng quản được!”
Ivanov phẫn nộ gầm lên một tiếng, dùng tiếng bản địa của Tuyết Quốc mà quát lớn: “Cyka blyat(1), tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
(1) сука блять: Một câu chửi thề của người Nga, nguyên văn tiếng trung là “苏卡不列”, nghĩa đại khái là “đồ chó chết”.