Tuyệt Thế Cường Long

Chương 270: "Tao còn cần ai kêu đến?"




Thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn thật sự làm cho những người này sợ hãi.  

             Một người cuối cùng này, thậm chí trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu nhận lỗi với Dương Quan Quan, tự vả miệng mình.  

             Những người xung quanh cũng mím chặt miệng mình, vẻ mặt hoảng sợ.  

             Bọn họ thật đúng là lần đầu tiên gặp người hung ác như vậy, ra tay quá tàn nhẫn!  

             "Vậy cô tha thứ cho hắn sao?" Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, hỏi.  

             "Tôi cảm thấy cũng gần giống như vậy đi........" Sắc mặt Dương Quan Quan xanh mét nói, âm thanh không khỏi có chút run run.  

             Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn không giải quyết người cuối cùng trong ba người, nhún vai nói: "Nếu cô đã tha thứ cho hắn, vậy tạm thời bỏ qua cho hắn!"  

             Sau khi nói xong lời này, hắn nhìn về phía thủ hạ của Từ Siêu, thản nhiên nói: "Các người có ai muốn thử nữa không? Đứng ra, bao nhiêu người cũng được."  

             Nhìn đồng đội của mình bị Tề Đẳng Nhàn ra tay đánh thành bộ dạng này, làm sao còn có người dám đứng ra?  

             Lúc này Từ Siêu đã được mấy tên thủ hạ nâng lên, anh ta bị xe đụng phải nhưng được đống cát giảm xóc nên vết thương không quá nghiêm trọng.   

             "Đồ chó, mày có biết bọn tao là ai không, dám lái xe đụng tao hả?!" Thấy thuộc hạ của mình bị đánh thê thảm như vậy, Từ Siêu không nhịn được phẫn nộ rống lên.  

             "Tôi nhớ vừa rồi cô nói hắn ta đánh cô!" Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan do dự gật đầu, sở dĩ do dự là vì sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn với những người kia, cô ta có chút sợ hãi.  

             Từ Siêu cười lạnh nói: "Là tao thì sao?"  

             "Đà chủ Từ An tiên sinh đông hải long môn để bọn tao đến gặp tụi mày bàn chuyện làm ăn, tụi mày lại không biết tốt xấu sao?"  

             "Ngại giá cả cao từ chối? Cho tụi mày giá gấp hai gấp ba đã rất nhân từ, chỉ bằng việc hợp tác với Mã Hồng Tuấn cũng đủ khiến tụi mày chết một trăm lần!"  

             Dương Quan Quan ho khan một tiếng, nói: "Anh bớt tranh cãi đi, tôi sợ lát nữa ông chủ chúng tôi đánh chết anh."  

             Từ Siêu sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Đúng vậy, vừa rồi hắn thiếu chút nữa lái xe đâm chết tôi!"  

             Đang nói chuyện, anh ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt mình.  

             "Nhóc con, vừa mới đụng tao là bởi vì mày không biết tình hình!"  

             "Hiện tại, tao nói cho mày biết tao là người của phân đà đà chủ Từ An đông hải long môn, mày còn dám động đến tao sao?"  

             "Mày đụng đến một sợi lông của tao, tao sẽ cho cả nhà mày chôn cùng!"  

             "Không tin thì có thể thử xem."  

             Từ Siêu kiêu ngạo nói, lật con át chủ bài lên.  

             Anh ta đã gặp qua rất nhiều tình huống tương tự, đối phương mạnh hơn mình, nhưng thường sau khi anh ta lật con át chủ bài này ra, mặc kệ đối phương lợi hại đến cỡ nào đều ngay lập tức teo trứng.  

             "Thế nào, sao không nói đi? Sự kiêu ngạo khi đánh thủ hạ của tao đâu rồi?"  

             "Hiện tại, quỳ xuống cho bố mày!"  

             Từ Siêu tự cảm thấy dọa được Tề Đẳng Nhàn nên ăn nói rất ngang ngược.  

             Giây tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn đột nhiên vươn tay nắm cổ áo quật mạnh xuống đất.  

             "Phù phù!"  

             Cả người Từ Siêu trực tiếp gục trên mặt đất, anh ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói: "Mày dám! Tao chính là cháu đà chủ Từ An, mày dám động vào tao?!"  

             "Mày đi hỏi Từ Dương xem tao thu thập hắn như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn không đợi Từ Siêu đứng dậy đã đạp một cước lên thắt lưng anh ta!  

             Đây là vị trí Từ Siêu vừa mới đá vào Dương Quan Quan, cho nên, hiện tại hắn giẫm lên cũng là vị trí đó.  

             Nhưng mà, một cước này của hắn mạnh hơn rất nhiều.  

             "Răng rắc!"  

             Một tiếng giòn vang truyền đến, miệng Từ Siêu phát ra tiếng kêu như heo bị giết.  

             Tiếng kêu đau đớn theo sau là một tiếng giòn vang, toàn thân anh ta đều run rẩy, vô cùng đau đớn.  

             Đám thủ hạ nhìn Từ Siêu bị dọa đến sợ hãi thì không nhịn được nhắm mắt, cả người đều run run.  

             Có người ném ống thép trong tay xuống, xoay người bỏ chạy, la khóc nói: "Mẹ, con mặc kệ, con không phải thành viên long môn, con muốn về nhà!"  

             Một người này chạy kéo theo những người khác bị dọa mất mật cũng ném người trong tay chạy theo, một đám gào khóc thảm thiết nói bản thân phải rời khỏi long môn.  

             Tề Đẳng Nhàn quá tàn nhẫn suýt nữa hù chết bọn họ.  

             "Này này này, đừng đi." Tề Đẳng Nhàn cũng gọi một tiếng.  

             Chỉ có điều bọn họ không nghe, sao họ có thể ở lại? Vẫn chạy như cũ.  

             Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, bước lên nhặt một cây thép cầm trong tay, ném ra ngoài như ném lao!  

             "Phốc!"  

             Thanh thép đâm xuống mặt đất trước mắt mấy người chạy trốn, khiến mấy người này cực kỳ hoảng sợ.  

             Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mọi người có thể chạy nhưng phải mang người bị thương nặng này theo, nếu không đưa đến bệnh viện, bọn họ thật sự sẽ chết."  

             Lúc này bọn họ mới hoàn hồi, sau đó bắt đầu ba chân bốn cẳng di chuyển những người bị thương.  

             Từ Siêu nhìn suýt nữa hộc máu, bản thân mang theo ba mươi người, hơn nữa đều tương đối có năng lực nhưng lại bị Tề Đẳng Nhàn dọa thành bộ dạng này, quả thật là phế vật!  

             "Mày xem, long môn các người rất giỏi còn không phải bị tao dọa thành bộ dạng này sao?" Tề Đẳng Nhàn đá đá Từ Siêu nằm trên mặt đất, hỏi.  

             Từ Siêu không nói gì, với lại cột sống bị Tề Đẳng Nhàn giẫm gãy, nửa đời sau nhất định chỉ có thể là một phế nhân.  

             Dương Quan Quan hoảng sợ nói: "Tề tổng, không phải anh định giết hắn chứ?"  

             "Sao có thể, tôi cũng không phải tội phạm giết người, sao có thể giết người chứ?" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi ngược lại.  

             "Ách......." Dương Quan Quan không dám trả lời, vừa rồi chính mắt cô ta nhìn thấy mấy đòn vừa rồi như là muốn giết người.  

            Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn tới đây trong lòng đã mang theo tức giận, dù sao hắn vừa định điều chỉnh quan hệ với Lý Vân Uyển, kết quả bị những người không biết tốt xấu quấy rầy.  

             Dù sao người quấy rầy hắn và Lý Vân Uyển hầu như đều không một ai có kết cục tốt.  

             Tề Đẳng Nhàn đá Từ Siêu một cước, nói: "Nói đi, là ai kêu mày đến? Nói ra thì tao có thể thả mày đi."  

             Vẻ mặt Từ Siêu u ám nói: "Tao còn cần ai kêu đến?"  

             "Không nói? Cũng tốt, vậy để xương cốt mày nát hết." Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             Khuôn mặt u ám của Từ Siêu đột nhiên trở nên chua xót, vội vàng nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.....”  

             Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Nói nhanh, tao không có hứng thú ở đây dây dưa với mày."  

             Tề Siêu nói: "Là đà chủ Từ An của chúng tôi chuẩn bị đối phó với phó đà chủ Mã Hồng Tuấn, cho nên chuẩn bị bắt tay vào một ít sản nghiệp dưới quyền của Mã Hồng Tuấn."  

             "Kêu chúng tôi bày mưu tính kế, là đà chủ khách khanh Lục Đông Hải."  

             "Tôi..... tôi chỉ là nhận mệnh lệnh của bọn họ làm việc, một con cá linh tinh, ngài buông tha cho tôi đi........."  

             Nói xong lời cuối cùng, Từ Siêu không còn chút kiên cường nào, thậm chí âm thanh còn mang theo chút nức nở, hoàn toàn không còn chút khí chất ngang ngược.  

             Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Có thể tìm được vị khách khanh Lục Đông Hải này ở đâu?"  

             "Lục tiên sinh mở một trung tâm massage tên là anh đào phương đông, ngài có thể tới đó tìm ông ta." Từ Siêu run lẩy bẩy nói.  

             Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì ngẩn ra, này thật không khéo, hai ngày trước hắn còn bị tên Hoàng Kỳ Bân kia mang đến anh đào phương đông massage đây!   

chapter content