“Sao vậy?”
Thấy Từ Ngạo Tuyết tức giận tới mức mặt đỏ tai hồng đập vỡ cả điện thoại thì Ngọc Tiểu Long nhíu mày trầm giọng hỏi.
Từ Ngạo Tuyết vô cùng bực bội nói: “Tề Đẳng Nhàn tên chó đó, dám phá hỏng chuyện của mình! Không biết hắn nói với Vương Vạn Kim như nào mà có thể khiến ông ta thu hồi ba tỷ vốn đầu tư!”
Ngọc Tiểu Long nghe thấy lời này thì cũng lắp bắp kinh hãi, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực đấy, có thể khiến cho nhà giàu số một Trung Hải đối với hắn nói gì nghe nấy?!
Hơn nữa hiện giờ tình cảnh của tập đoàn Hướng thị cực kỳ xấu, sao Vương Vạn Kim có thể tin tưởng vào hắn, có tiền cũng không muốn kiếm vậy?
Không hiểu vì sao cô đột nhiên nhớ tới một màn ở sân bay Trung Hải lúc đó, có lẽ người ngồi trong chiếc Rolls-Royce kia thật sự là Tề Đẳng Nhàn.
“Chỉ ba tỷ mà thôi, không phải vấn đề gì lớn, ông ta thu hồi vốn chính là tổn thất của ông ta!” Ngọc Tiểu Long nhàn nhạt nói.
Cô từ Đế Đô quay về đây, cũng kéo theo vài chục tỷ đầu tư từ Ngọc gia, ba tỷ này đối với cô mà nói đúng thật không tính là cái gì.
từ ngại tuyết lạnh lùng nói: “Vấn đề xác thật không lớn nhưng hắn dám động thổ trên đầu mình khiến mình cảm thấy khó chịu lắm!”
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Hắn có nhảy lên nhảy xuống như nào cũng vô dụng thôi, tập đoàn Hướng thị nên ngã thì vẫn sẽ ngã.”
Từ Ngạo Tuyết cắn răng nói: “Tên vương bát đản này còn ở trong điện thoại nói lại một lần nữa những lời trước đó nói với mình, mình thật sự muốn nhìn thử xem cuối cùng là ai sẽ phải vẫy đuôi lấy lòng!”
Ngọc Tiểu Long không đáp lại nữa.
Bên này Tề Đẳng Nhàn ném điện thoại trở về trong tay Vương Vạn Kim xong, sắc mặt Vương Đông có thể sánh ngang với màu đất, giận dữ hét: “Họ Tề kia, cậu có biết là vừa rồi cậu nói chuyện với ai hay không hả?”
“Ngay cả khi cậu muốn nói vậy đi nữa thì cũng đừng có nên dùng điện thoại của ba tôi mà nói chứ!”
“Đó là Từ Ngạo Tuyết đấy! Cậu làm như vậy sẽ hại chết người đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: “Lão Vương muốn quay đầu đập tiền vào tập đoàn Hướng thị, vô luận như thế nào đi nữa cũng sẽ đắc tội với Từ Ngạo Tuyết thôi. So với chậm rãi lên men thì chi bằng để tôi tới cho nhanh.”
“Lại nói, Từ Ngạo Tuyết thì có gì mà đáng sợ, còn không phải là chân hơi dài một chút thôi sao?”
“Có tôi ở đây, cô ta không dậy nổi sóng gió gì đâu.”
Vương Vạn Kim cũng nói: “Được rồi, nếu đã quyết định như vậy thì không cần phải dong dài gì nữa! Ba tỷ này một chút nữa tôi sẽ đầu tư vào tập đoàn Hướng thị.”
Trợ lý Lỗ và Vương Đông thấy tâm ý của Vương Vạn Kim đã quyết, hơn nữa cũng đã hoàn toàn đắc tội với Từ Ngạo Tuyết rồi, việc này thật sự không còn đường để lui nữa.
Vương Đông hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trận này không thể thua được, nếu mà thua thật thì tập đoàn Vương thị cũng nhất định xong luôn!
Ba tỷ có lẽ không thể khiến tập đoàn Vương thị phá sản được nhưng Từ Ngạo Tuyết sẽ tiếp tục ngồi yên mà nhìn tên “Phản đồ” Vương Vạn Kim này làm nhà giàu số một Trung Hải nữa sao?
Dương Quan Quan cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cô ta vốn dĩ còn cảm thấy khẳng định hôm nay nhất định sẽ không làm nên trò trống gì cả, sao có thể dự đoán được vậy mà Tề Đẳng Nhàn có thể thuyết phục được Vương Vạn Kim thật đâu!
Hơn nữa còn có thể khiến Vương Vạn Kim đầu tư luôn ba tỷ kia vào tập đoàn Hướng thị nữa.
Việc này đối với tập đoàn Hướng thị không chỉ đơn giản nhẹ nhàng như giảm bớt áp lực mà thậm chí có thể so sánh ngang với đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, hẹn gặp lại trong yến hội ngày mai.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
“Tốt, không gặp không về!” Vương Vạn Kim đứng dậy đưa tiễn.
Chờ sau khi hai người rời khỏi tập đoàn Vương thị rồi, Vương Đông mới không cam lòng hỏi: “Ba, ba dựa vào cái gì mà tin tưởng hắn như vậy?”
Vương Vạn Kim lại chỉ quét mắt nhìn anh ta một cái, thuận miệng nói: “Đến lúc đó con sẽ biết!”
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan với đi không lâu, tin tức tập đoàn Vương thị rút vốn đầu tư đập tiền vào tập đoàn Hướng thị đã truyền đi lan tràn khắp nơi ở Trung Hải.
“Vương Vạn Kim điên rồi sao? Có tiền cũng không biết kiếm, lại cầm đi ném xuống sông như ném đá chơi?”
“Nhà giàu số một Trung Hải họ Vương tung hoành Trung Hải cũng vài thập niên rồi, lúc này là già cả nên mắt mờ sao? Hay là không nhìn cho rõ tập đoàn Hướng thị kia chỉ dựa vào ba tỷ của ông ta là có thể cứu được vậy!”
“Tôi cảm thấy chắc là Vương Vạn Kim điên thật rồi, đầu óc bị nước vào nên mới có thể ra một quyết sách như vậy.”
Trong lúc nhất thời tin đồn vớ vẩn bay đầy trời, mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, cũng đang suy đoán xem hành động này của Vương Vạn Kim là có ý gì.
Hoàng Văn Đào cũng biết được tin tức này, phải xác nhận rất nhiều lần mới dám chắc chắn đây là sự thật!
“Vương Vạn Kim này vậy mà dám rút vốn thật, hơn nữa còn quay đầu đập tiền vào tập đoàn Hướng thị nữa? Sao lại như thế này?” Hoàng Văn Đào nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Tập đoàn Từ thị bên này gom góp được tiền vốn mấy trăm triệu rồi, hơn nữa vẫn luôn lợi dụng các loại quan hệ để chèn ép tập đoàn Hướng thị….”
“Đừng nói là hiện giờ tập đoàn Hướng thị được rót vào ba tỷ, dù là ba trăm triệu chỉ sợ cũng không có biện pháp nào xoay trời chuyển đất được!”
Hoàng Văn Đào lại nghĩ tới mấy lời trước đó mà Tề Đẳng Nhàn nói với mình, trong nội tâm nổi lên một trận bất an, chẳng có nhẽ những lời đó của Tề Đẳng Nhàn thật sự không phải chỉ là làm trò cười cho thiên hạ thì sao?
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn lắc đầu nói: “Chuyện này là không thể nào, tuy rằng y thuật và võ công của Tề Đẳng Nhàn hơn người nhưng muốn dựa vào mấy trăm tỷ tiền vốn để tập đoàn Hướng thị xoay người thì căn bản là việc không có khả năng!”
Suy nghĩ một chút rồi ông ta cũng lười đi tiếp tục quản xem rốt cuộc là Vương Vạn Kim vì sao lại rút vốn.
Lúc Dương Quan Quan ngồi ở trên xe có chút hưng phấn nói: “Tề tổng, cái người Gusinsky kia anh nhắc tới là ai vậy? Vì sao mới vừa nói ra tên của người ta mà Vương Vạn Kim đã lập tức đồng ý vậy?”
“Nói như vậy thì có phải tập đoàn Hướng thị thật sự có thể được cứu chữa rồi không?”
Tề Đẳng Nhàn lại cười nhạo một tiếng nói: “Sao lại gọi là có thể cứu chữa? Tập đoàn Hướng thị từ trước tới nay vẫn luôn vững vàng đứng yên tại chỗ, cô có biết nói chuyện hay không thế hả?”
“Gusinsky là ai sao cô không tự mình lên mạng tìm hiểu thử một chút đi?”
Dương Quan Quan ngẩn người, cầm lấy di động tra cái tên này, sau một lúc xem thì khiếp sợ.
Vậy mà là đầu sỏ lớn của Tuyết quốc, càng là người đã từng điều hành ngân hàng trung ương của Tuyết quốc, độc chiếm rất nhiều đài truyền hình, công ty dầu mỏ và công ty điện lực.
“Người ghê gớm như vậy mà lại bị nhốt ở trong nhà tù nơi anh từng làm việc?!” Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, người của KGB đang lùng sục khắp nơi để tìm anh ta, muốn mạng của anh ta, anh ta ở trong đó mới được an toàn.” Tề Đẳng Nhàn không mặn không nhạt đáp lại.
Dương Quan Quan kinh ngạc tới mức không nói được thêm lời nào.
Tề Đẳng Nhàn nói: “À đúng rồi, mấy cái đó đều là bí mật, tạm thời cô đừng nói cho ai biết cả. Nếu không cẩn thận tôi đánh chết cô!”
Dương Quan Quan sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, nói: “Tôi biết rồi, anh….Anh anh….Anh đừng dọa tôi nữa!”
Tề Đẳng Nhàn thấy bộ dạng nhát gan đó của Dương Quan Quan thì đắc ý một chút, đối phó với mấy cô gái nhỏ như này đúng thật là nên hung dữ một chút!
“Oanh!”
Lời này nói ra khiến Tề Đẳng Nhàn không thể nào hiểu được, lão tử vốn dĩ đi đúng đường của mình, ông con mẹ nó đi lên tông phải đuôi xe của tôi còn đuổi theo hỏi tôi có biết lái xe hay không?
“Ừ, ông nói rất có đạo lý, tôi đúng thật là không biết cách lái xe.” Tề Đẳng Nhàn mở cửa xe đi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Hừ, cậu biết sai là được!” Người này nghe thấy lời Tề Đẳng Nhàn nói thì ngược lại bày ra một bộ đúng lý hợp tình, cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, thời buổi này rồi đúng là dạng kỳ ba gì cũng có, đâm phải người ta ngược lại là có lý mà!