Thiên phương dạ đàm*
ý chỉ chuyện nghìn lẻ một đêm, mơ mộng hão huyền
“Có biết hôm nay tôi dẫn cô tới Hoàng gia là vì chuyện gì không?”
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, sau đó nhàn nhạt hỏi.
“Không biết.”
Dương Quan Quan lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn lập tức nói: “Cô và Dương gia như hai bên nước lửa, mà bản thân cô lại không hề có bối cảnh gì sau lưng, tôi đây lại là sếp thì cũng nên giới thiệu cho cô làm quen với vài nhân vật lớn một chút.”
Tròng long Dương Quan Quan ấm áp hẳn lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn còn rất biết quan tâm mình thì cười nói: “Cảm ơn, nếu anh có thể để tôi làm quen với tổng giám đốc thần bí kia thì càng không thể tốt hơn!”
Dương Quan Quan hưng phấn tới mức gật đầu liên tục, tổng giám đốc thần bí chính là người của đại gia tộc ở Đế Đô, bối cảnh cực lớn, chỉ cần có thể lọt được vào mắt xanh của anh ta thì bản thân mình còn cần phải sợ hãi Dương gia sao?
“Người cô muốn gặp thật ra cũng chưa chắc có thể như trong tưởng tượng của cô được.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng này của cô ta thì dội xuống một gáo nước lạnh.
“Vậy cũng khẳng định mạnh hơn cái đồ háo sắc nhà anh nhiều!” Dương Quan Quan buột miệng nói.
“Cô nói gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn giận dữ giơ nắm tay lên.
“Tôi sai rồi mà!” Dương Quan Quan lập tức biết nói lời phải xin lỗi.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thái độ về sau với cô ta càng phải ác liệt hơn mới được, nếu không nhất định sẽ hếch mũi lên trời, không để người sếp này là hắn vào mắt.
Hai người rất nhanh đã tới Hoàng gia, mấy người Hoàng Văn Đào, Hoàng Văn Lãng, Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca đều ở nhà, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì đều tươi cười ra mặt.
Tề Đẳng Nhàn giới thiệu Dương Quan Quan cho hai bên làm quen một chút rồi ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Tề đại sư, không gian phát triển gần đây của Tianlai Capital không ít đâu. Nhưng mà thời gian này có hơi nhạy cảm, làm việc cần phải chú ý một chút!” Hoàng Văn Đào cười nói.
“Ồ? Không biết là cần phải chú ý những gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hiếu kỳ nói.
Hoàng Văn Đào lập tức nói: “Cần phải tránh xa tập đoàn Hướng thị ra một chút, nếu không lúc đó bị liên lụy tới thì rắc rối lắm!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Tianlai Capital này vốn là do tập đoàn Hướng thị bỏ vốn thành lập, để chúng tôi tránh xa tập đoàn Hướng thị lúc này ít nhiều vẫn có chút không ổn lắm, còn quá đáng hơn cả bạch nhãn lang.”
Hoàng Văn Đào bình tĩnh nói: “Hai tập đoàn lớn Từ thị và Hổ Môn cường cường liên hợp với nhau, hơn nữa dẫn theo rất nhiều các công ty khác mấy hôm nay đều đang thử thăm dò ra tay.”
“Theo tôi thấy thì không lâu nữa bọn họ sẽ toàn diện tấn công tập đoàn Hướng thị, cắt đứt các đường thiên mạch của tập đoàn Hướng thị.”
“Nếu cậu vẫn như cũ quá gần gũi với tập đoàn Hướng thị như vậy thì sẽ rước phải phiền toái rất lớn, đến lúc đó nói không chừng cũng phải phá sản đóng cửa.”
Hoàng Văn Lãng ở một bên khẽ gật đầu nói: “Tuy rằng tập đoàn Hướng thị là xí nghiệp địa phương của chúng ta nhưng tập đoàn Hổ Môn cũng đồng dạng như vậy, tập đoàn Từ thị tuy rằng là người ngoài nhưng bọn họ có bối cảnh Đế Đô chống lưng.”
“Cho nên trận này bọn họ thần tiên đánh nhau, ngay cả tỉnh trưởng cũng đã nói.”
“Ít nhất là ở trên chính sách ngoài mặt thì không giúp đỡ bên nào cả.”
“Tập đoàn Hướng thị dưới tình huống như vậy mà muốn đạt được thắng lợi là việc gần như không có khả năng.”
“Thậm chí việc bọn họ muốn bảo toàn bản thân cũng đã là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Dương Quan Quan cũng cảm thấy đúng là như vậy, cứ cho là tổng giám đốc thần bí thật sự quyết định liên hợp với Hướng Đông Tinh chống lại tập đoàn Từ thị đi nữa thì chỉ sợ cũng không thể ngăn được thế công như vậy.
Cô ta cho rằng Tề Đẳng Nhàn lần này nhất định là chạy trắng, tập đoàn Hướng thị sụp đổ là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại mọi người đều đang nghĩ nên chia cái bánh to này như thế nào, ai có thể nguyện ý từ bỏ đây?
Người duy nhất trong tập đoàn Từ thị từ bỏ chỉ có một mình triệu hắc long, thậm chí mọi người còn cười nhạo anh ta, cảm thấy anh ta đúng là có tiền cũng không biết kiếm.
Tề Đẳng Nhàn nhấp một ngụm nước trà, không nhịn được nở nụ cười nói: “Hoàng đại tiên sinh, thị trưởng Hoàng, đây chỉ là ý tưởng chủ quan và phiến diện của các người mà thôi!” Hoàng Văn Đào hỏi: “Ồ? Nguyện nghe kỹ càng!”
“Lần này tôi tới đây thật ra là muốn khuyên Hoàng đại tiên sinh rút vốn đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị về, cắt đứt lui lại.”
“Bởi vì một khi trận chiến thương nghiệp này đấu tranh lên thì tổn thất không phải chỉ tính bằng mấy trăm triệu là có thể ngừng, mà là động một cái liên quan tới mấy chục tỷ!”
“Hơn nữa, tôi khẳng định rằng chỉ cần tập đoàn Hướng thị không ra chỉ thị gì quá mức ngu xuẩn thì tập đoàn Từ thị căn bản sẽ không có cơ hội.”
“Mà tập đoàn Hướng thị có vợ chồng smith toạ trấn, khả năng phạm phải sai lầm không lớn.”
“Trận chiến tranh thương nghiệp này, liên minh kinh tế Từ thị nhất định sẽ thất bại!”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào ha ha cười, nói: “Tề đại sư cậu nói đùa gì vậy? Liên minh kinh tế Từ thị gom góp được tài chính mấy trăm triệu, thậm chí ngay cả nữ chiến thần của quốc gia chúng ta là Ngọc Tiểu Long cũng sẽ hậu thuẫn giúp Từ Ngạo Tuyết, tập đoàn Hướng thị dựa vào cái gì mà thắng đây?!”
Hoàng Văn Lãng cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói chuyện có chút không biết tự lượng sức mình, dù nhìn thế nào đi nữa thì tập đoàn Hướng thị cũng không có nổi một phần thắng.
Ngọc Tiểu Long rút chục tỷ từ tài chính của Ngọc gia ở Đế Đô là tín hiệu rõ ràng nhất.
Trợ lý tổng Dương Quan Quan là người một nhà với Tề Đẳng Nhàn mà cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nói không đáng tin chút nào, cái này không thể thuyết phục được cô ta chứ nói gì là Hoàng Văn Đào.
“Bởi vì tập đoàn Hướng thị có tôi ở đây nên sẽ không thể nào thua.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Hoàng Văn Đào và Hoàng Văn Lãng liếc nhau một cái, đều không nhịn được cười phá lên.
Hoàng Kỳ Bân và Hoàng Tình Ca ngồi ở một bên cũng cực kỳ xấu hổ, cảm thấy câu nói này của Tề Đẳng Nhàn quá trớn rồi, cũng không sợ gió lớn lật nhà.
“Tề đại sư, tôi biết năng lực của cậu không tầm thường, nhưng nếu muốn tham gia vào trận đại chiến thương nghiệp này thì bấy nhiêu đó vẫn có chút không đủ.”
“Trừ phi cái vị tổng giám đốc thần bí mà Hướng Đông Tinh vẫn luôn lăng xê kia tự mình đứng ra, hơn nữa cũng có đủ bối cảnh và tài chính để chống lại Ngọc Tiểu Long.”
“Nếu không thì trong trận đại chiến giữa tập đoàn Hướng thị kia sẽ thật sự không có nổi một phần thắng.”
Hoàng Văn Đào cười xong lại cảm thấy như vậy quá thất lễ nên thu liễm tươi cười lại, nghiêm túc phân tích cho Tề Đẳng Nhàn nghe.
Thân thủ và y thuật của Tề Đẳng Nhàn bọn họ đều đã được chứng kiến qua, nhưng bọn họ cũng không cho rằng mấy cái đó của hắn thì có tác dụng gì trong trận đại chiến thương nghiệp này.
Chiến tranh thương nghiệp đấu tranh chính là trình độ bối cảnh tài nguyên và thực lực tư bản, Tề Đẳng Nhàn so với hai cái trên căn bản là không có liên quan gì với nhau cả.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Hoàng đại tiên sinh, lần này tôi tới đây là để khuyên bảo ông, chứ không phải là muốn giảm bớt áp lực thay cho tập đoàn Hướng thị.”
“Cũng bởi vì quan hệ giữa chúng ta không tệ, cũng giúp đỡ nhau rất nhiều, tôi xem mọi người như bạn bè nên mới tới đây khuyên nhủ.”
“Tập đoàn Hướng thị ẩn giấu một thứ khổng lồ mà các người không thể tưởng tượng nổi.”
“Nếu ông vẫn khăng khăng tham dự đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị thì đến lúc đó nhất định sẽ thiệt thòi lớn, bao nhiêu tiền đổ vào cũng sẽ như ném tiền xuống biển, chẳng qua chỉ càng lãng phí mà thôi.”
Hoàng Văn Đào vỗ vỗ bả vai Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi biết Tề đại sư cậu là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ý tốt này tôi xin ghi nhận!”
Hoàng Văn Đào ở lại một lát, sau khi cùng nhau dùng cơm trưa xong thì cũng phất tay cáo từ.
Hiển nhiên là anh em hai người không quá đề mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn ở trong lòng.
Nếu không phải quan hệ vẫn rành rành ra đó thì nói không chừng nhất định sẽ trào phúng vài câu, dù sao chuyện này cũng quá thiên phương dạ đàm rồi!
Trên dưới trong nước, có ai làm ăn buôn bán hay chính trị sẽ cảm thấy tập đoàn Hướng thị có thể bình yên vô sự trong lúc này chứ?