Tuyệt Thế Cường Long

Chương 233: thật là kỳ quái mà!




Phó Phong Vân cho người đi thu thập thi thể của Vladimir, sau khi chính bản thân nghiệm minh thì nhẹ nhàng thở ra.  

             “Ngọc Tiểu Long vẫn còn tốt đi? Quả nhiên là thất thủ.”  

             “Chuyện này đối với cô ấy cũng là một chuyện tốt, dù sao thì dọc đường đi cũng đã không thuận lợi rồi.”  

             “Đối ngoại không cần phải tuyên bố là do Tề Đẳng Nhàn làm ra, để cô ấy tự mình suy đoán đi vậy.”  

             Phó Phong Vân giải quyết xong việc này thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.  

             Khó trách vì sao Sở Vô Đạo lại sùng bái Tề Đẳng Nhàn như vậy, bản lĩnh thật sự không hề nhỏ, nhẹ nhàng đánh chết cái tên hung danh rõ ràng Vladimir này.  

             Ngọc Tiểu Long biết được tin tức Vladimir đền tội thì cũng ngẩn ra, khiếp sợ nói: “Ai làm?!”  

             Long Á Nam lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, đây là tin tức bên Phó lão tuyền tới, ông ta không nói.”  

             Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trầm xuống, nói: “Tôi vất vả lắm mới câu được Vladimir ra ngoài, không nghĩ tới lại để cho người khác nhặt được tiện nghi như vậy!”  

             “Không cần nói tôi cũng biết, người này hơn phân nửa chính là Sở Vô Đạo.”  

             “Hừ….”  

             Trong lòng cô tất nhiên là có chút bất mãn, dù sao kéo được Vladimir ra ngoài là kế hoạch do một tay cô lập lên, hơn nữa cô cũng đã giao thủ với Vladimir rồi, biết rõ ràng tường tận chính mình tiêu hao thể lực của đối phương không ít.  

             Nếu nói vậy thì kẻ tới sau thu thập anh ta cũng dễ dàng thêm một ít.  

             “Nhưng bên Phó lão vẫn quy công lao này lên trên người tiểu thư ngài, dù sao thì người cũng là do tiểu thư dụ ra, hơn nữa ngài cũng khiến anh ta bị tiêu hao thể lực.” Long Á Nam cẩn thận nói.  

             “Cái gì? Công lao? Tôi không cần, cái này đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục!” Mày kiếm Ngọc Tiểu Long dựng lên, thất bại lúc này đối với cô mà nói là không thể chịu đựng được.  

             Long Á Nam không dám nói thêm câu nào, sắc mặt Ngọc Tiểu Long tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn lên không trung.  

             “Tôi sẽ khiến bản thân mình càng tốt hơn, càng mạnh hơn!”  

             Cô âm thầm hạ quyết tâm, thất bại hôm nay để cho cô phải nghĩ lại rất nhiều điều.  

             So với bên Ngọc Tiểu Long mà nói thì Tề Đẳng Nhàn bên này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mở cửa siêu xe đưa mỹ nhân về “Vân Đỉnh Thiên Cung”.  

             Tuy rằng đã từng trải qua một lần nhưng lần thứ hai này Tề Đẳng Nhàn ngược lại miệng khô lưỡi khô, không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi mang người về nhà thì chân tay lại có chút luống cuống.  

             “Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không thì, chúng ta nghỉ ngơi?!” Tề Đẳng Nhàn nhìnl Lý Vân Uyển hỏi thử.  

             “Ha ha ha….Hôm nay anh giao thủ với người ta khả năng là mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Lý Vân Uyển khoa trương cười ha hả, cảm thấy chơi mới vui làm sao.  

             “Vậy đi nghỉ ngơi!” Tề Đẳng Nhàn thẹn thùng cười nói.  

             Lý Vân Uyển gật gật đầu, trực tiếp bước chân đi về phía căn phòng mà lúc trước mình từng ở.  

             Tề Đẳng Nhàn có chút há hốc mồm, nói: “Ơ kìa, từ từ….”  

             Lý Vân Uyển quay người, trợn trắng mắt hỏi: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao? Anh có chuyện gì sao?”  

             Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bị nghẹn tới mức đỏ bừng, căn bản không nhấc nổi chút dũng khí ngày đó mạnh mẽ mang Lý Vân Uyển từ quán bar về nhà, không biết nên mở miệng từ đâu.  

             “Sao anh không nói lời nào? Có chuyện gì sao?” Lý Vân Uyển biết rõ mà còn cố hỏi: “Nếu anh không nói thì em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, vậy nha!”  

             Tề Đẳng Nhàn đỏ mặt, ho khan hai tiếng nói: “Cái đó, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.”  

             Lý Vân Uyển nhíu mày nói: “Anh nói gì vậy? Sao mà như muỗi kêu thế, có thể nói rõ ràng một chút được không!”  

             Tề Đẳng Nhàn hơi bực bội, không biết móc từ đâu ra một cái chìa khóa tra vào ổ khóa, xoay vài vòng khoá trái cửa phòng lại.  

             “Hôm nay ngoại trừ gian phòng kia của tôi, các phòng khác toàn bộ đều sẽ không mở cửa!” Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng nói.  

             “Vậy anh ngủ ngoài sofa còn em ngủ trong đó nhé, anh nhất định là quân tử mà, đúng không?” Lý Vân Uyển cười tủm tỉm hỏi.  

             Tề Đẳng Nhàn bị cô ta đùa giỡn tới mức lửa tình và lửa giận tạch tạch tạch hằn lên trán, không nói hai lời đột nhiên xông lên một bước, sau đó “Khỉ ngồi xổm” nửa ngồi xổm xuống, hai tay mở ra, dùng kỹ xảo ôm quăng ngã ôm chặt eo thon của Lý Vân Uyển, nhấc bổng cô ta lên, trực tiếp vác người lên trên vai.  

             “Lão tử mới không phải là quân tử gì sất, hôm nay lão tử phải làm cầm thú!” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thư thái rống to một tiếng, khiêng Lý Vân Uyển tiến vào phòng ngủ.  

             Lý Vân Uyển kinh thanh hô to, thời điểm bị hắn ném lên trên nệm mới kêu: “Anh cũng là cảm thấy cơm trắng thơm ngon trước mặt không muốn ăn, một hai phải ăn cơm tù có đúng không?!”  

             Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, Lý Vân Uyển nhân cơ hội này đảo khách thành chủ, duỗi tay lôi kéo cổ áo của hắn ép hắn xuống dưới.  

             “Anh cũng đáng yêu thật!” Lý Vân Uyển không nhịn được bật cười.  

             “Một lát nữa sẽ cho em thấy tôi hung mãnh như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng.  

             “Anh nói nhiều quá! Em nói cho anh biết, loại chuyện như này lần sau không cần nói cũng biết, đã hiểu chưa?” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của hắn một chút, sau đó nhắm hai mắt lại.  

             Tề Đẳng Nhàn đột nhiên suy nghĩ sáng suốt, nếu người cũng đã mang về nhà rồi thì còn cần phải nghĩ nên mở miệng như thế nào sao? Ngôn ngữ cơ thể thắng tất cả!  

             Tề Đẳng Nhàn như cũ cảm thấy đêm nay thật mỹ mãn, không hề giống lần trước vì phải lần mò tìm đường mà gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, phản ứng cũng thong dong hơn rất nhiều.  

             Hôm sau lúc bị đồng hồ báo thức kêu thì Tề Đẳng Nhàn mới tỉnh lại, thế mà thắt lưng còn cảm thấy hơi mỏi.  

             “Hiện tại mình rời giường thế mà còn phải dùng tới đồng hồ báo thức!”  

             “Hơn nữa, mình còn chưa luyện công….”  

             “Xong rồi xong rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sớm hay muộn quyền pháp cũng sẽ suy yếu, thân thể bị đào rỗng, người phụ nữ này ảnh hưởng quá mức tới tốc độ rút đao của mình rồi….”  

             Vén chăn lên một lúc rồi, khoé miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật hai cái.  

             “Ừm….Cũng không phải là không luyện cái gì cả!”  

             “Một chiêu Thiết Ngưu cày ruộng này cũng là lợi dụng khớp xương đánh vào hạ bộ của đối phương, thật ra mình cũng đã luyện rồi.”  

             “Mình tuyệt đối không phải là lười biếng hay trầm mê gì cả, mà là vì luyện công….Đúng, thời gian vẫn còn sớm, ôn tập một chút….”  

             Chờ khi Tề Đẳng Nhàn ôn tập đầy đủ xong rồi, Lý Vân Uyển mới giơ chân ra khỏi chăn đạp hắn một cái, có chút u oán nói: “Đồ điên!”  

  Tề Đẳng Nhàn ngại ngùng cười cười, duỗi tay ôm cổ Lý Vân Uyển, hung hăng hôn một cái ở trên mặt cô ta: “Em thật đẹp.”  

             Lý Vân Uyển đang u oán đột nhiên lại thẹn thùng, mặt đỏ hồng mắng: “Biết ngay là anh không có ý tốt gì mà, đồ đàn ông xấu!”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy duyên phận thật là kỳ diệu, rõ ràng là kết hôn với Kiều Thu Mộng nhưng lại cố tình phát triển tới một bước này với khuê mật Lý Vân Uyển của cô ta, hơn nữa bản thân mình còn càng thêm thích người phụ nữ này hơn.  

             Lý Vân Uyển cũng đồng dạng cảm thấy duyên phận kỳ diệu, ngay từ đầu cô ta vốn dĩ rất khinh thường Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn nghĩ muốn giúp Kiều Thu Mộng đuổi Tề Đẳng Nhàn đi, kết quả lại thành bản thân mình cạy góc tường của Kiều Thu Mộng….Không phải, dùng cách nói của cô ta thì hẳn phải là cô ta nhặt được của hời mới đúng!  

             Nghĩ tới chuyện cái tên Tề Đẳng Nhàn này chưa từng nói qua bất kỳ lời âu yếm nào với mình, cũng chưa từng tặng hoa tươi hay quà cáp gì cả, chính mình cứ mơ mơ hồ hồ để cho hắn ngủ, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút u oán.  

             Cô ta cũng có hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao bản thân mình lại đi thích một người đàn ông không hiểu phong tình như vậy, thật là kỳ quái mà!  

             “Hôm nay tôi phải tới bên Hoàng gia một chuyến, Hoàng Văn Đào cũng đầu tư tiền vào bên Từ Ngạo Tuyết, tôi đến khuyên nhủ ông ta.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Đi vào công ty, Tề Đẳng Nhàn để Dương Quan Quan sửa sang lại một số văn kiện rồi tới Hoàng gia cùng với hắn.  

             “Đồ háo sắc!”  

             Dương Quan Quan thừa dịp Tề Đẳng Nhàn xoay người thì làm mặt quỷ với bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, trong lòng thầm mắng.  

             Những làn đạn mà ngày hôm qua Tề Đẳng Nhàn phát kia cô ta vẫn còn nhớ rõ rành mạch đấy.