Thấy Ngô thiếu vì gặp Diệp Phong mà trực tiếp lấy ra một triệu mua một chai rượu, chuyện này làm cho Kiều Thu Mộng lắp bắp kinh hãi.
Người đàn ông của chị Tĩnh rốt cuộc có lai lịch gì, mặt mũi lớn như vậy sao, muốn gặp anh ta trước hết cần tiêu một triệu?
Trương Tĩnh nhàn nhạt mà nói: “Nếu cậu đã biết quy củ thì tôi cũng không nói nhiều nữa, có thể thành công hay không còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã.”
Ngô thiếu vẻ mặt tươi cười, nói: “Vâng vâng vâng, chị Tĩnh, tôi biết rõ quy củ! Nếu Diệp tiên sinh ở đây, xin chị giúp đỡ một chút.”
Trương Tĩnh gật gật đầu, xoay người rời đi, nói: “Chờ ở đây.”
Ngô thiếu trở nên kích động, nói với Kiều Thu Mộng: “Xem ra Diệp tiên sinh ở quán bar, hôm nay chúng ta có thể gặp được anh ta, đúng là quá gặp may mắn!”
“Không phải…”
“Ngô thiếu, vị Diệp tiên sinh chúng ta muốn gặp lợi hại như vậy sao? Vừa rồi đã tiêu một triệu đấy!”
“Hơn nữa, anh ta có đồng ý hỗ trợ hay không cũng còn phải chờ xem?”
“Nhỡ đâu anh ta không đồng ý, chẳng lẽ một triệu kia đổ xuống sông xuống biển rồi?”
Kiều Thu Mộng đầu óc mơ hồ, có chút ngây người hỏi.
Ngô thiếu thở dài nói: “Đúng vậy… Nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để gặp Diệp tiên sinh, rất nhiều người muốn tiêu một triệu này nhưng còn không tiêu được đâu! Chị Tĩnh cũng đã nể mặt tôi nên mới đồng ý.”
Kiều Thu Mộng phục hồi lại tinh thần, có hơi cảm thấy vị Diệp tiên sinh này chắc chắn không tầm thường, nếu không, muốn gặp anh ta một lần cũng sẽ không khó khăn như thế.
Tiêu một triệu chỉ để gặp một lần, hơn nữa có thể thành công hay không còn chưa biết… Thậm chí, rất nhiều người muốn tiêu một triệu này cũng không tiêu được!
Không bao lâu sau Diệp Phong liền xuất hiện, trực tiếp đi về hướng này.
Sau khi các khách hàng trong quán bar các nhìn thấy anh ta, lập tức sôi nổi đứng dậy, cung cung kính kính khom lưng ôm quyền nói: “Diệp tiên sinh!”
Kiều Thu Mộng thấy một màn như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vừa rồi Trương Tĩnh đã được vô cùng tôn kính, Diệp Phong này vừa đi ra, hiện trường liền sôi trào!
Cũng vào ngay lúc này, khách hàng vừa vào trong quán bar, đúng là Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn đưa Lý Vân Uyển cùng tới, hắn hẹn Hướng Đông Tinh uống rượu không thành, quay đầu liền hẹn Lý Vân Uyển, thật đúng là tồi đến lợi hại.
Bọn họ vừa tiến vào đã bị Trương Nhu để ý, lập tức mỉm cười rồi đi đến.
“Tề tiên sinh!” Trương Nhu đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, tươi cười như hoa, vô cùng quyến rũ.
“Sắp xếp một bàn cho tôi, đêm nay ở chỗ cô uống vài chén.” Tề Đẳng Nhàn nói, lôi kéo tay Lý Vân Uyển đi theo sau Trương Nhu phía sau.
Trương Tĩnh cũng đến đây, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đầy mặt tươi cười, nói: “Tề tiên sinh, Lý tiểu thư, hai người tới rồi!”
Lý Vân Uyển cười nói: “Chị Tĩnh, xin chào.”
“Mau ngồi đi…” Trương Tĩnh vội vàng sắp xếp chỗ ngồi, sau đó sai người phục vụ mang rượu bản thân cất giữ ra chiêu đãi hai người.
Trương Nhu nói: “Tề tiên sinh, có người nhờ anh rể tôi giúp làm một việc, hiện tại anh rể tôi đang nói chuyện với họ, lát nữa anh ấy xong việc rồi, tôi lập tức bảo anh ấy lại đây chào hỏi.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Cứ để anh ấy làm việc đi, tôi chỉ tới uống chút rượu mà thôi.”
Lý Vân Uyển lại nhìn thấy Diệp Phong đang cùng hai người Kiều Thu Mộng và Ngô thiếu nói chuyện, ngẩn người.
“Đó là Mộng Mộng!” Lý Vân Uyển thấp giọng nói.
“Thật trùng hợp mà…” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày.
Lý Vân Uyển mặt không đổi sắc chọn một chỗ ngồi quay lưng lại phía bên kia, tránh cho bị nhìn thấy, dù sao hai người cũng là bạn tốt.
Kiều Thu Mộng mới vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, đến tối cô ta liền cùng Tề Đẳng Nhàn đến quán bar uống rượu, nếu để cho Kiều Thu Mộng thấy được thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu cũng ngồi xuống, Trương Tĩnh tự mình rót rượu, Trương Nhu nâng ly lên kính rượu Tề Đẳng Nhàn.
Những khách hàng khác nhìn thấy một màn này khiếp sợ.
Người này là ai? Địa vị thế nào? Vậy mà lại có thể làm hai chị em Trương Tĩnh và Trương Nhu đối xử cung kính, chủ động kính rượu!
“Diệp tiên sinh……”
Ngô thiếu nghênh đón Diệp Phong ngồi xuống, cung cung kính kính mà kêu lên.
“Ngồi đi.” Diệp Phong nhàn nhạt vẫy vẫy tay, bảo hai người Ngô thiếu và Kiều Thu Mộng cũng ngồi xuống.
Chờ sau khi hai người ngồi xuống, lúc này Diệp Phong mới nhàn nhạt nói: “Nói đi, tìm tôi nhờ giúp đỡ điều cái gì, có chuyện gì?”
Ngô thiếu lập tức nói lại một lần về kế hoạch của mình, Kiều Thu Mộng chờ sau khi hắn ta nói xong, nâng chén rượu lên kính Diệp Phong, nói: “Diệp tiên sinh, thật sự tôi đã không còn biện pháp nào khác, xinh anh giúp đỡ chúng tôi.”
Diệp Phong lại lắc đầu, nói: “Người nhà họ Lý không dễ chọc, trong quyền quán nhà bọn họ vẫn có rất nhiều cao thủ tọa trấn. Chuyện lần này, tôi không giúp được!”
“Hả?!”
Sau khi Kiều Thu Mộng nghe xong lời này, gương mặt đầy vẻ mất mát.
Ngô thiếu cũng ngẩn người, cười khổ một tiếng.
Kiều Thu Mộng nói: “Vậy Diệp tiên sinh có thể ra mặt hỗ trợ nói một hai câu hay không, giảng hòa với họ cũng được, không nhất định phải xé rách mặt với bọn họ.”
Diệp Phong quyết đoán lắc đầu, nói: “Không bàn nữa, người Lý Gia Quyền, tôi không muốn trêu chọc. Hơn nữa nếu bọn họ ra tay thì hơn phân nửa cũng sẽ không từ bỏ ý định, hà tất gì tôi phải ra mặt?”
Nếu Lý Gia Quyền không có thế lực lớn như vậy, nói không chừng Diệp Phong cũng sẽ nể mặt Ngô thiếu ra tay hào phóng, lại yêu cầu hai ba triệu coi như phí vất vả giúp làm việc, nhưng đối phương là Lý Gia Quyền, anh ta không muốn chọc vào.
“Nhưng một triệu của chúng tôi đều đã cho…” Kiều Thu Mộng nói.
“Ha ha…” Diệp Phong trực tiếp nở nụ cười.
Ngô thiếu cuống quít nói “Diệp tiên sinh, cô ấy không hiểu quy củ, ngài đừng nóng giận.”
Diệp Phong đương nhiên sẽ không vì một câu này mà nổi giận, chỉ nhàn nhạt mà cười nói: “Cô gái nhỏ à, cô có biết có bao nhiêu người muốn tiêu một triệu, thậm chí còn nhiều tiền hơn để gặp tôi, xin tôi giúp đỡ hay không, nhưng bọn họ đều không có cách đâu!”
“Hôm nay tôi đồng ý ra mặt tới gặp hai người, đó là bởi vì mặt mũi của Tiểu Tĩnh.”
“Nếu cô cảm thấy bị lỗ, tôi sẽ trả một triệu lại cho hai người, về sau hai người đừng đến quán bar nhà tôi nữa.”
Ngô thiếu vội vàng vẫy vẫy tay, cười nói: “Diệp tiên sinh nói đùa rồi, có thể dùng một triệu để gặp Diệp tiên sinh là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể để Diệp tiên sinh trả lại được?”
Kiều Thu Mộng bị những lời này của Diệp Phong làm cho trở nên có hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, Diệp tiên sinh, là tôi nói sai rồi! Ngài có thể suy xét lại một chút hay không? Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, tùy ngài ra giá.”
Diệp Phong nói: “Không phải vấn đề ra giá hay không, mà là tôi không muốn dây vào chuyện này. Được rồi, hai vị chậm rãi uống đi, tôi còn có việc gấp!”
Sau khi nói xong lời này,Diệp Phong vỗ vỗ đầu gối của mình, từ trên sô pha đứng dậy.
Ngô thiếu nói với Kiều Thu Mộng: “Đều do cái tên Tề Đẳng Nhàn ngu ngốc kia, trêu chọc ai không chọc, vậy mà lại đi trêu chọc loại người như Lý Thiên Lạc!”
“Bây giờ còn liên luỵ đến Tập đoàn Kiều thị của nhà cô, thật là tội đáng muôn chết!”
Diệp Phong xác định Tề Đẳng Nhàn trong lời Ngô thiếu chính là Tề Đẳng Nhàn mà anh ta quen biết, hung hăng nhướng mày một cái, một cái tát “bốp” một tiếng liền nện lên mặt Ngô thiếu.
Cả người Ngô thiếu trong nháy mắt liền ngã quỵ xuống sô pha, máu me đầy mặt, một cái tát này đánh cũng đủ tàn nhẫn!
“Diệp tiên sinh?!”
Kiều Thu Mộng nhịn không được kinh hô một tiếng, cô ta không rõ tại sao Diệp Phong lại đột nhiên ra tay cho Ngô thiếu một cái tát.