Tuyệt Thế Cường Long

Chương 194: Đứa con hoang này cũng xứng làm người thân của tôi? ”




Một con ngựa cao lớn đang đâm đầu về phía mình ngang ngược mà đến, Dương Quan Quan ngây ngốc tại chỗ!  

             Người chung quanh cũng đều đều kêu lên sợ hãi, từng người từng người tránh đi.  

             “Quan Quan, mau tránh đi!” Kiều Thu Mộng cũng nhịn không được hét chói tai, đã có thể tưởng tượng ra cảnh Dương Quan Quan bị con ngựa to lớn đá bay.  

             Lý Vân Uyển cũng sợ ngây người, sắc mặt tái nhợt, một con ngựa mạnh mẽ như vậy, tốc độ nhanh như vậy, bị đụng một cái, cũng không khác gì bị xe đụng một cái!  

             Tề Đẳng Nhàn cũng chính vào lúc này biến mất không thấy đâu, trong nháy mắt sau đó, lại xuất hiện trước người Dương Quan Quan.   

             “Điên rồi!”  

             "Người này bị khùng rồi, muốn anh hùng cứu mỹ nhân, góp cả mạng của mình vào?"  

             "Trời ơi... Hắn nếu muốn cứu người, vậy đẩy người ra đi, tự mình chắn làm gì? ”  

             “Châu chấu đá xe!”  

             Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên ngăn trước mặt Dương Quan Quan, đều là ngạc nhiên và hoảng sợ, trong lòng như chớp điện hiện lên rất nhiều ý nghĩ trong đầu.  

             Ngay trong nháy mắt con ngựa to lớn chạy tới gần người, chân của Tề Đẳng Nhàn giẫm tám bước, tiến về phía trước, ầm một tiếng vào phía trước đầu ngựa!  

             Cơ thể Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt khi con ngựa kia sắp đụng phải mình thì trùng thấp người xuống, cả người chui qua bụng ngựa, sau đó, hai tay hắn vừa nhấc lên, chia ra hai bên yên ngựa và bụng ngựa, cơ thể đột nhiên đứng lên!  

             "Hí hí hí…!"  

             Con ngựa nặng mấy trăm kg bị hắn thẳng tay khiêng lên, Dương Phỉ Phỉ trên lưng ngựa cũng hoảng sợ kêu to.  

             Tề Đẳng Nhàn khiêng đại mã lên, cột sống bắt đầu rung động như rồng, bả vai lắc một cái, rầm một tiếng, vung tay ném cả con ngựa lớn ra ngoài!  

             Dương Phỉ Phỉ trên lưng ngựa mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất, mà con ngựa lớn trị giá sáu ngàn vạn này lại bay ra ngoài một cách thê thảm!  

             Con ngựa nặng mấy trăm kg bay ra bốn năm mét, sau đó ầm ầm một tiếng ngã xuống đất, đau đến hí hí hí gầm thét, hai vó ngựa đều ngã gãy xương, không đứng dậy nổi.  

             Nhìn một màn này, mọi người trợn mắt há hốc mồm, cả đám nói không nên lời!  

             Gã này có phải là con người không?  

             Một con ngựa chạy với tốc độ cao, không ngờ bị hắn khiêng lên, sau đó cứ như vậy ném ra ngoài?  

             Tề Đẳng Nhàn một chiêu "Vương Đồ cõng heo", cõng không phải là heo, mà là con ngựa hung dữ phi tới, thật sự là tạo thành hiệu quả rung động thị giác quá mãnh liệt!  

             Dương Quan Quan lúc này mới bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt, hai chân nhũn ra, suýt nữa thì đứng không vững.  

             Vừa rồi, nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đúng lúc xuất hiện, chắn ở trước mặt cô, ngăn con ngựa hung dữ lại, cô bây giờ chỉ sợ đã bị đụng chết!  

             Làm xong tất cả, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, mặc kệ phủi bụi bặm trên người.  

             Lý Vân Uyển đuổi kịp, kinh ngạc vô cùng nói: "Anh không sao chứ? Anh có bị thương không? ”  

             Kiều Thu Mộng thấy Lý Vân Uyển lại quan tâm đến Tề Đẳng Nhàn như vậy, khóe miệng không kìm được khẽ giật giật, đi đến bên cạnh Dương Quan Quan chăm sóc cô ấy.  

             "Không có việc gì? Anh ta chẳng mấy chốc sẽ có chuyện! ”  

             Lúc này, Dương Phỉ Phỉ ngã xuống đất nghiến răng nghiến lợi bò dậy, vẻ mặt đầy lửa giận.  

             Dương Quan Quan vội vàng tiến lên, trầm giọng nói: "Dương Phỉ Phỉ, cô đừng có mà khinh người quá đáng! Tôi rời khỏi Ma Đô nhiều năm như vậy, thậm chí còn chạy ra nước ngoài ở vài năm, cô có cần phải hùng hổ dọa người như trước không? ”  

             Mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới Dương Quan Quan cùng người phụ nữ cưỡi ngựa này quen biết!  

             "Ha ha ha, đồ con hoang nhà cô, có tư cách gì cùng tôi nói chuyện?"  

             "Tôi muốn chỉnh cô như thế nào, chẳng lẽ còn cần lý do sao?"  

             "Cô đã quên, khi còn bé bị tôi đè trên mặt đất tát là như nào à?"  

             Dương Phỉ Phỉ quay đầu lại, nhìn về phía Dương Quan Quan, vẻ mặt khinh thường cùng kiêu ngạo, giống như đang nhìn một con kiến hôi hèn mọn.  

             Lời nói của Dương Phỉ Phỉ, quả nhiên động vào kí ức năm đó của Dương Quan Quan, sắc mặt của cô thoáng cái trở nên vô cùng tái nhợt, thậm chí không kìm được lùi về phía sau một bước.  

             “Tên này tuy rằng dũng mãnh vô cùng, nhưng lại có thể ném ngựa của cô Dương Phỉ Phỉ thành như vậy, phỏng chừng không có kết quả tốt!  

             "Ma đô Dương gia, thế nhưng là bá chủ một phương đấy, hắn dám làm tổn thương Hãn Huyết Bảo Mã mà cô Dương tốn tiền mua được, Dương gia chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn."  

             "Tuy rằng là vì cứu người, nhưng cũng quá không biết lượng sức, đẩy người ra là tốt rồi, làm cho ngựa người ta bị ngã, không phải là muốn chết sao?"  

             “Đúng vậy, ngựa trị giá sáu mươi triệu còn đắt hơn toàn bộ tài sản của chúng ta!”  

             Các thành viên ở đây lúc này đều không nén được lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối với Tề Đẳng Nhàn.  

             Vừa rồi hắn cứu người tuy rằng dũng mãnh, nhưng mà, ngựa của Dương Phỉ Phỉ bị ném thành như vậy, vó ngựa đều bị gãy, về sau hơn phân nửa cũng là bỏ đi.  

             Đó là một con ngựa trị giá sáu mươi triệu!  

             “Quan Quan, cô ta là ai?” Kiều Thu Mộng cảnh giác hỏi.  

             Dương Quan Quan mím môi, sắc mặt tái nhợt nó:, "Cô ta là người của Ma Đô Dương gia, coi như là đường tỷ của tớ.”  

             Kiều Thu Mộng nghe được lời này, cũng nén nổi ngạc nhiên!  

             Ma đô Dương gia, đó là thế lực gia tộc vô cùng mạnh mẽ, cũng là người cùng họ với Dương Quan Quan.  

             Nhưng mà, xuất thân của Dương Quan Quan cũng không tốt.  

             Bố của cô là lão tam Dương gia, nhưng vị lão tam Dương gia này khi còn bé sinh ra bệnh nặng một trận, sốt đến hỏng đầu óc, trở thành thiểu năng trí tuệ.  

             Mẹ của Dương Quan Quan vì vật chất mà gả đến Dương gia làm vợ cho Dương lão tam, sau đó sinh ra Dương Quan Quan...  

             Một người thừa kế thiểu năng trí tuệ, kết hôn với một người vợ, và có một đứa con gái ... Chuyện như vậy phát sinh ở trong đại gia tộc, có thể tưởng tượng được sẽ gặp phải chuyện đáng sợ như thế nào.  

             Mẹ của Dương Quan Quan cho tới bây giờ cũng không được chào đón, ngay cả Dương Quan Quan cũng bị người của Dương gia phỉ nhổ, nếu không có Dương lão gia tử bảo vệ, chỉ sợ, Dương Quan Quan cũng rất khó sống đến bây giờ, không chừng đã bị người ta lặng yên không một tiếng động mà giết chết.  

             Qua vài năm, bố của Dương Quan Quan bởi vì bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, mẹ thì không nhịn nhục nổi, một mình rời khỏi Dương gia, không biết đi đâu.  

             Từ đó về sau, hoàn cảnh của Dương Quan Quan ở Dương gia càng thê thảm.  

             Dương Quan Quan lớn tuổi hơn một chút, chủ động rời khỏi Ma Đô, đi tới Trung Hải, sau khi tốt nghiệp lại đi nước ngoài, chính là sợ người của Dương gia tìm cô gây phiền toái.  

            Dương lão gia tử tuổi tác càng ngày càng cao, không chắc chắn có thể bảo vệ được cô.  

             "Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", tên của Dương Quan Quan là mẹ lấy từ "Thi kinh", "Quan sư", chính là hy vọng sau này cô lớn lên, có thể gặp được người bạn đời giống như quân tử, không cần phải sống cuộc sống khổ cực tầm thường như mẹ.  

             Dương Phỉ Phỉ cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Đường tỷ? Đứa con hoang này cũng xứng làm người thân của tôi? ”  

             Mí mắt Dương Quan Quan rũ xuống, mím môi không dám đánh trả.  

             Tề Đẳng Nhàn thấy có chút kỳ quái, thư ký Dương này, đối với người nhà mình thì khúm núm, đối với ông chủ lớn như hắn, thì phóng ra cú đấm?  

             “Đợi lát nữa lại trừng phạt đứa con hoang nhà cô!” Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói.  

             Trong lòng Dương Quan Quan đối với Dương gia những người thâh này, là nhát gan, là tự ti, cô lúc này, một câu cũng không nói nên lời...  


             Dương Quan Quan nói: "Chị Phỉ, vừa rồi hắn cũng là có nguyên nhân, chị..."  

             “Ngậm miệng lại, nói thêm một câu nữa, tôi tát cô mười cái!” Dương Phỉ Phỉ đảo mắt, cười lạnh nói.  

             Dương Quan Quan quả nhiên bị dọa đến một câu không dám nói nữa, cơ thể thậm chí còn run rẩy.  

             Người của Dương gia, là cơn ác mộng cả đời khó quên của cô...