Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1733: "Không dậy nổi được chưa!"




"Anh đang nhìn cái gì?"  

 

 

Trần Ngư giả vờ không biết, mỉm cười hỏi.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Móng heo mềm như vậy, nướng lên chắc chắn sẽ rất ngon!"  

 

Trần Ngư trợn mắt nhìn hắn, nói rằng: "Cút nhanh lên, ăn nói trơn tru, hôm nay tôi không có tâm trạng để anh đùa giỡn."  

 

Sau khi hiểu được những gì Tề Đẳng Nhàn nói trước đó thì Trần Ngư cũng có thể bớt buồn về chuyện xảy ra ngày hôm nay.  

 

Thương hội Hoa Minh cứ tới đi, để xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng!  

 

Cô ấy vẫn khá tin tưởng tên Tề Đẳng Nhàn này, mặc dù cô ấy cảm thấy người này gần đây có hơi kiêu ngạo nhưng dù sao thì hắn cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.  

 

Là một người quản lý thời gian xuất sắc, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ lái xe Knight XV về biệt thự của Tôn Dĩnh Thục, sau đó mới đi gặp Dương Quan Quan.  

 

Nếu không thì Dương Quan Quan chắc chắn sẽ hỏi chiếc xe này ở đâu ra? Ai tặng? Nếu có quá nhiều câu hỏi thì việc lộ bí mật là điều khó tránh khỏi.  

 

Nhưng sau khi Tề Đẳng Nhàn trở về lại phát hiện Tôn Dĩnh Thục vẫn chưa đi, cô ta phờ phạc trang điểm ở nhà, rõ ràng là vừa mới dậy để làm.  

 

"Này, không phải cô sẽ lên máy bay trưa nay sao?" Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Đây không phải là lỗi của anh sao?" Tôn Dĩnh Thục lườm hắn và dùng phấn mắt để che đi quầng thâm mắt nhàn nhạt của mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy làm đàn ông thật khó, còn phải cò kè mặc cả từng lá rau, không gây ra tổn thương lớn nhưng có tính vũ nhục cực cao, nếu để hắn thực hiện đến cùng thì sẽ bị chỉ trích không thương hoa tiếc ngọc sao?  

 

Sau khi thoa phấn mắt xong, Tôn Dĩnh Thục mới lên tiếng: "Tôi hoãn thời gian bay xuống buổi chiều để ngủ bù."  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Dù sao máy bay của cô cũng là máy bay tư nhân, ở trên máy bay cũng có giường để ngủ."  

 

Tôn Dĩnh Thục oán hận: "Không dậy nổi được chưa!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn.  

 

Tề Đẳng Nhàn chủ động giúp cô ta chải tóc trang điểm, ban đầu hắn rất nghiêm túc giúp đỡ nhưng không biết làm sao mà thân trên của Tôn phu nhân lại úp sấp trên bàn trang điểm, sau đó chai lọ trên bàn trang điểm đổ đầy bàn, thậm chí còn rơi xuống đất vỡ vụn.  

 

Hơn nữa, chiếc bàn trang điểm cao cấp và chắc chắn lại lung lay trong quá trình này như thể sắp rời ra thành từng mảnh.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi khen ngợi nước thánh của Thánh giáo.  

 

Cuối cùng đương nhiên là hắn đảm nhận nhiệm vụ đưa Tôn phu nhân ra sân bay, dù sao thì phu nhân tài phiệt xinh đẹp mệt mỏi rã rời đến mức phải cần sự hỗ trợ của hắn mới có thể bước đi.  

 

Khi chia tay, Tôn Dĩnh Thục hơi không muốn rời đi tuy nhiên là một người phụ nữ trưởng thành và mạnh mẽ, cô ta sẽ không bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

"Tôi sắp đi, anh hãy sớm đến Triều Tiên tìm tôi và giúp tôi lấy lại bảng hiệu của bố tôi." Tôn Dĩnh Thục nắm lấy tay của Tề Đẳng Nhàn và mỉm cười dịu dàng.  

 

"Ừ ừ ừ, đương nhiên rồi!" Tề Đẳng Nhàn liên tục gật đầu, ôm lấy vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của phu nhân tài phiệt và đỡ cô ta lên máy bay.  

 

Đợi đến khi thấy Tề Đẳng Nhàn vẫy tay, máy bay dần dần lăn bánh về phía trước, Tôn Dĩnh Thục không nhịn được có cảm xúc đa sầu đa cảm, nước mắt lưng tròng.  

  Chỉ cần máy bay hạ cánh thì Tôn Dĩnh Thục sẽ nhận được.  

  Đó là một bài thơ hiện đại do hắn tự sáng tác, vẫn có chút quan niệm nghệ thuật, cho đến nay hắn mới gửi cho Lý Vân Uyển, Irena Jinva và Hướng Đông Tình mà thôi.  

  Một bài thơ thâm tình như vậy mà chỉ có ba người nhận được, có thể thấy được sự thâm tình của Nhị đương gia.  

  Dương Quan Quan không được nhận là bởi vì Tề Đẳng Nhàn thường xuyên ở bên cạnh cô ta nên có thể trực tiếp nói ra, còn gửi thơ tình làm gì?