Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1646: “Tôi đã xử lý xong người rồi.”




 

 Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cười phá lên và nói: “Sảng khoái quá đi mất! Không ngờ rằng tôi đã già như thế này rồi mà vẫn có thể cùng một người trẻ như cậu làm ra loại chuyện như thế này.”

Việc cùng Tề Đẳng Nhàn đi đến bệnh viện Thánh Hòa lần này có lẽ chính là lời cảm ơn hoàn hảo nhất của Lôi Thiên Tứ đối với cuộc đời của mình rồi.  

 

Đồng thời, ông ta cũng rất hài lòng vì đã được quen biết một người trẻ ưu tú như Tề Đẳng Nhàn, đất nước này có thể xuất hiện một người trẻ như vậy đồng nghĩa với việc tương lai sẽ có vô số khả năng có thể xảy ra.  

 

“Tiền bạc và quyền lực đều là những thứ vô cùng đáng sợ, con người khi đi trên con đường này, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là sẽ đánh mất ý nguyện ban đầu của mình.”  

 

“Tôi rất hạnh phúc vì mình chưa bao giờ phạm phải sai lầm ở những việc lớn trong đời, và tôi hy vọng rằng tương lai cậu cũng sẽ không như vậy.”  

 

“Cậu còn xuất sắc hơn tôi của thời trẻ rất nhiều, tôi mong rằng trong tương lai cậu sẽ có thể chói mắt hơn nữa nhưng lại vẫn giữ nguyên được ý nguyện ban đầu.”  

 

Lôi Thiên Tứ vừa đi vừa nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn, sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, ông ta càng hài lòng về cậu nhóc Tề Đẳng Nhàn này hơn nữa.  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lời của Lôi lão, tôi đều sẽ ghi nhớ trong tim.”  

 

Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cũng chính vì cậu là người như thế nên mới có thể khiến cho tôi yên tâm giao phó Tàu thuyền Lôi thị, nếu như là người khác thì tôi thực sự không thể tin tưởng được dù chỉ một chút.”  

 

“Cậu giống như một người bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, huyết lệ tặng tri kỷ, sinh tử dẫu có sao?”  

 

“Chỉ tiếc rằng chúng ta không gặp nhau sớm hơn một vài năm, bằng không, nếu như chúng ta làm việc cùng nhau thì có lẽ sẽ có thể tạo ra một sự nghiệp kinh thiên động địa luôn đó.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lôi lão đã xuất sắc lắm rồi, những chuyện mà ông đã từng làm hệt như sấm đánh bên tai, xứng đáng làm tấm gương cho các thế hệ sau.”  

 

Lôi Thiên Tứ nói: “Được rồi, đừng có ở đây tâng bốc lẫn nhau nữa, mau đưa Nhân Nhân về với mẹ của con bé đi, buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm.”  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lôi Thiên Tứ chia tay ở bên ngoài bệnh viện, hắn đưa Nam Nhân Nhân về biệt thự của Dương Quan Quan.  

 

Sau khi nhìn thấy cô con gái đang phải quấn gạc quanh mặt của mình, cơ thể Nam Thiến bỗng chốc mềm nhũn và suýt chút nữa đã ngất đi.  

 

Dương Quan Quan vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Nam Thiến, đồng thời, cô ấy cũng nổi trận lôi đình và nói: “Có chuyện gì thế? Mắt của Nhân Nhân bị làm sao vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Nghiêm Động đã lấy giác mạc của Nhân Nhân để thay cho giác mạc của con trai mình. Giác mạc của con trai hắn ta có chút vấn đề...”  

 

Dương Quan Quan vô cùng tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi và nói: “Hổ dữ không ăn thịt con! Cái tên Nghiêm Động này lại là một tên súc sinh như thế à? Lại còn là hậu duệ của một gia đình danh gia vọng tộc nữa, thế mà ngay cả con gái ruột của mình cũng không chịu buông tha!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì không khỏi phì cười, từ trước đến nay, những chuyện kỳ quặc quái gở và những chuyện không có nhân tính đều xảy ra ở trong những gia đình danh gia vọng tộc mà.  

 

Mấy cái chuyện anh em bất hòa, tranh quyền đoạt vị, giở trò sau lưng, chém giết lẫn nhau còn hiếm thấy hay sao?  

“Nhất định tôi sẽ giết chết cái tên súc sinh đó để báo thù cho Nhân Nhân và Hoàng Sung!” Dương Quan Quan nổi giận đùng đùng, khí chất như đang muốn ăn thịt người.  

 

 

“Tôi đã xử lý xong người rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Hắn không hề khuyên Dương Quan Quan đừng có tức giận vì chuyện này, bởi vì bất cứ một người học võ nào sau khi nghe thấy chuyện như vậy đều hận không thể rút đao giúp đỡ. Khuyên người khác đừng tức giận hoàn toàn chỉ là nói nhảm mà thôi.  

 

 

Hỷ nộ ái ố, ai ai cũng có, gặp phải loại chuyện như vậy chắc là bất cứ ai cũng đều sẽ cảm thấy tức giận nhỉ?  

 

 

 

 

Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và hỏi: “Xảy ra chuyện như vậy sao lại không ngay lập tức báo cho tôi biết?”  

“Tôi cũng chỉ biết sau khi mọi chuyện đã xảy ra mà thôi.” Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì thở dài và nói.