Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1641: Khi Tề Đẳng Nhàn di chuyển




 

 Nghiêm Động bày ra vẻ mặt khinh thường và lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận võ công của mày rất lợi hại, khiến cho tao cảm thấy mày rất nguy hiểm, nhưng tao không phải là con cá chết trên thớt để mặc cho mày xẻ thịt!”  

 

Lục Thái lắc đầu và nói: “Anh đã từng đánh một trận với Hồng Thần Sách, mặc dù anh sống ông ta chết nhưng dù sao thì ông ta cũng là một cao thủ có cùng đẳng cấp với anh. Anh không thể nào không bị tổn hại gì, vậy nên tôi khuyên anh vẫn là nên tạm thời bỏ đi ý định giết chóc đó của mình rồi ngoan ngoãn rời khỏi đây đi. Chuyện ngày hôm nay mọi người đều xem như là chưa từng xảy ra!”  

 

Hai người Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh đã âm thầm tản ra hai bên rồi, Chiến Phi và Nghiêm Mộc Long đối mặt trực tiếp với Tề Đẳng Nhàn, Lục Thái thì ở phía bên cạnh hắn.  

 

“Thế à?”  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

Trong lúc nói ra hai chữ này, mí mắt của hắn đột nhiên hướng lên phía trên, hai mắt trợn tròn.  

 

Trong lúc mọi người đều đang ngơ ngác, bọn họ cảm giác như trong phòng có thêm hai ngọn đèn sợi đốt vậy, một luồng sáng chói mắt hiện ra từ trong không trung.  

 

Khi hai chữ này rơi xuống đất, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu ra tay rồi, hắn lách người một cái, tốc độ như sấm như sét, hắn giơ tay ra và tóm lấy Nghiêm Động ở phía xa.  

 

Khi Tề Đẳng Nhàn di chuyển, năm vị cao thủ đang có mặt ở đây cũng cảm thấy như đang bị lửa lớn bao trùm lấy toàn thân vậy, Chiến Phi đứng ở phía trước để hứng mũi chịu sào và chặn lại đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Lần này, anh ta cuối cùng cũng có dũng khí để ra tay rồi!  

 

Chỉ thấy cánh tay của anh ta rơi xuống đất, phát ra hai tiếng bụp bụp, khí lực chạm vào mặt đất và phát ra những tiếng nổ giòn vang.  

 

Ngay sau đó, cánh tay của anh ta giống như một cây súng vậy, nó giơ lên cao và bắt lấy Tề Đẳng Nhàn! Cú bắt này của anh ta thể hiện rõ công lực của cao thủ đệ nhất Hương Sơn, sức mạnh chạy khắp cơ thể, ở một cú bắt này, ngón tay của anh ta cứng như sắt thép nhưng cánh tay thì lại uốn lượn vặn vẹo như một con rắn hổ mang đang nhảy múa theo tiếng sáo và không thể đoán trước được, chỉ trong chốc lát, nửa thân trên của Tề Đẳng Nhàn dường như đều đã lọt vào bên trong phạm vi tấn công của anh ta.  

 

“Võ công của cái tên Chiến Phi này đúng thật là khá lợi hại, chỉ là trước đây đã bị khí thế của mình làm cho sợ hãi nên vẫn mãi không dám ra tay mà thôi.”  

 

“Đáng tiếc, cho dù anh ta có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đối với mình cả!”  

 

Tề Đằng Nhàn dừng bước chân lại, hai cánh tay đột nhiên đan vào nhau giống như một cái máy chém, hắn sử dụng kỹ thuật “Rút dao chém cỏ” của Bát quái chưởng, bất ngờ dự đoán chính xác phương hướng tấn công của Chiến Phi và lập tức khóa chặt cánh tay của anh ta vào bên trong hai cánh tay của mình.  

Một mình Tề Đẳng Nhàn chiến đấu chống lại năm cao thủ, vậy nên khi ra tay tất nhiên sẽ không có chút do dự, nếu không thì người phải chết ở đây sẽ là chính bản thân hắn.  

 

 

Nếu đổi lại là người khác bị một chiêu này của Tề Đẳng Nhàn kẹp trúng cánh tay thì sẽ chỉ có thể bị hắn bẻ gãy cánh tay mà thôi, nhưng dù sao thì Chiến Phi cũng là một người có tiếng tăm lẫy lừng, lần này anh ta đã lấy hết can đảm của mình để quyết đánh đến cùng, vậy lên sức mạnh của toàn thân cũng được phát huy toàn bộ.  

 

 

Anh ta không kêu một tiếng, trên người mang theo một suy nghĩ kỳ diệu, một bàn tay khác siết thành nắm đấm, trong lúc tung ra cú đấm, nó mang theo một hơi thở nóng rực như một khẩu đại bác đang được bắn ra và nghiêng nghiêng đánh về phía huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.  

 

 

Không đợi nắm đấm của Chiến Phi đánh đến, Tề Đẳng Nhàn run người một cái, sức mạnh toàn thân bỗng chốc thu lại, giống như lá sen, ngay cả nước mưa cũng không chạm vào được.  

 

 


 

 

“Kỹ năng khóa tay và đánh bay của Triêm y thập bát điệt...” Trong lúc còn đang lơ lửng trong không trung, Chiến Phi đã hiểu ra được Tề Đẳng Nhàn vừa mới dùng chiêu thức gì.  

Lúc này, Lục Thái đã lướt đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn rồi, võ công của đầy tớ nhà Triệu ra cũng vô cùng lợi hại, cô ta giơ tay ra và tóm lấy cái cổ của Tề Đẳng Nhàn trong sự im lặng.