Sắc mặt của đám người nhà họ Choi trông khó chịu giống như thể vừa mới ăn phải ruồi chết vậy, bọn họ đều dùng ánh mắt căm hận không gì sánh bằng để nhìn Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục quay đầu sang nói với Tề Đẳng Nhàn: “Đi qua trước mặt bọn họ một lần nữa đi!”
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên rất đồng tình với cái cách lên án lòng người này của Tôn Dĩnh Thục, hắn quay đầu ngựa lại và vênh váo đắc ý đi qua trước mặt đám người nhà họ Choi thêm một lần nữa.
“Hãy nhìn còn đàn bà đê tiện đó đi, câu dẫn được một tên đàn ông rồi thì không thèm đặt nhà họ Choi chúng ta vào trong mắt nữa mà!”
“Ngày trước lúc anh cả muốn cưới cô ta tôi đã không đồng ý rồi mà, tôi vừa nhìn một cái đã biết cái thứ đê tiện này không có ý đồ gì tốt mà.”
“A a a, nhà họ Choi chúng ta nhiều người như thế, chẳng lẽ lại để cho một con đàn bà đê tiện bán mình để trèo cao đè đầu cưỡi cổ à?!”
Đám người của nhà họ Choi trực tiếp nổi cơn thịnh nộ, bọn họ hận không thể lao đến kéo Tôn Dĩnh Thục và Tề Đẳng Nhàn xuống khỏi ngựa rồi ấn xuống đất và đánh cho một trận.
Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục cưỡi ngựa đi hai vòng để đánh vào mặt đám người của Tài Phiệt Thượng Tinh.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy rất đắc ý, cô ta rất thích nhìn bộ dạng hận cô ta đến tận xương tủy nhưng lại không thể làm gì cô ta được của đám người đó.
Trong mấy năm trước đó, ngày nào cô ta cũng sống trong cẩn thận và dè dặt, nhưng khi có một vị tổng giám mục như Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh, cô ta lại có thể hất cằm vênh váo rồi.
“Phương pháp gây hận thù của cô đúng là đỉnh cao và rất khó chịu, cơ mà sau khi về Triều Tiên thì cẩn thận bọn họ báo thù cô đấy.” Tề Đẳng Nhàn dựa vào lan can và dặn dò Tôn Dĩnh Thục.
“Tôi chẳng có gì phải sợ cả, bọn họ muốn đến thì cứ để bọn họ đến thôi.” Tôn Dĩnh Thục nói với vẻ chẳng mấy quan tâm, cô ta giơ tay ra vén tóc lên và bày ra vẻ tràn đầy tự tin.
Chính vào lúc này, lại có một nhóm người khác đi tới trường đua ngựa, những người này mặc âu phục màu đen, người đi ở phía trước nhất là một người phụ nữ.
Son môi của người phụ nữ này rất đỏ, đỏ đến mức có hơi kiều diễm, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng mang một sự lạnh lùng khiến cho người khác phải không rét mà run.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc thay đổi, cô ta nói: “Là người của Hội Huyền Dương ở nước Kiệt Bành, tại sao bọn họ lại đến Hương Sơn rồi?!”
Hội Huyền Dương là một tổ chức tập đoàn tài chính có lịch sử lâu đời ở nước Kiệt Bành, hơn nữa còn có mối quan hệ mật thiết với chính phủ, tuy nhiên, trong những năm gần đây, bởi vì lý tưởng của tập đoàn không còn thống nhất với chính phủ nữa nên đã bị đàn áp và có hơi suy yếu.
Tề Đẳng Nhàn lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ võ phục màu đen ở trong đám người của Hội Huyền Dương.
“Đó chẳng phải là Liễu Tông Nham Toái hay sao? Ông ta cũng là người của Hội Huyền Dương à?” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một cách trầm ngâm rồi lập tức thu lại ánh mắt của mình.
Sau khi nhìn thấy người của Hội Huyền Dương xuất hiện, sắc mặt của đám người Tài Phiệt Thượng Tinh bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Nữ thủ lĩnh của Hội Huyền Dương bước đến trước mặt Lý Toàn Chân và cười nói: “Trái đất thật là tròn mà, Lý đại công chúa, lần cuối khi chúng ta gặp nhau ở Triều Tiên, cô đã rất điên rồ, không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau ở Hương Sơn nhanh đến vậy đấy?”
Lý Toàn Chân lạnh lùng nói: “Từ xa đã nghe thấy tiếng chó sủa rồi, thì ra là cô Kamiyama Yui à.”
Tôn Dĩnh Thục không hề có ý định đứng ngoài nhìn Lý Toàn Chân gặp rắc rối, bởi vì từ trước đến nay Hội Huyền Dương vẫn luôn là kẻ địch chung của toàn bộ Tài Phiệt Thượng Tinh, càng huống chi bọn họ còn là người Kiệt Bành.
Triều Tiên và Kiệt Bành vốn dĩ đã có mối thù rất sâu đậm.
Liễu Tông Nham Toái đứng ở trong đám người với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt khóa chặt trên người Han Jung-myung.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Liễu Tông Nham Toái, Han Jung-myung cũng nhìn lại ông ta, chỉ cảm thấy người đàn ông Kiệt Bành ở trước mặt này có hơi thở thật nồng đậm và khí chất thật mạnh mẽ!