Mãi cho đến khi chiếc váy dài màu xanh của Tôn phu nhân nhuộm lên vài đóa hoa đào, hắn mới hiểu ra thì ra thời cổ đại lại có nhiều kẻ lão làng biết chơi như vậy!
Tôn phu nhân cũng đã lĩnh hội được đầy đủ việc một chàng trai trẻ không làm mấy chuyện tu dưỡng bản thân như lần tràng hạt, đi câu cá, viết thư pháp như Tề Đẳng Nhàn sẽ có tình trạng sức khỏe tốt như thế nào.
Trong mắt Tôn phu nhân, một chàng trai có sức khỏe tốt như vậy thì trong đầu chắc chỉ toàn là chân chứ làm gì có tâm trạng nhàn nhã mà đi làm những chuyện đó.
“Thực ra mình rốt cuộc vẫn thèm muốn cơ thể của cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn rất hối hận vì sự tội lỗi và sự giả tạo của nội tâm mình ngày trước, thân là người có chức có quyền trong Thánh giáo, hắn không nên giả tạo như vậy mà nên sớm ngày đối mặt với nội tâm của mình mới phải.
Sau chuyện đó, ánh sáng trong đôi mắt của Tôn Dĩnh Thục còn mềm mại như nước hơn trước đó ba phần, những vết phớt hồng nhàn nhạt trên làn da còn khiến cho cô ta trông càng tươi trẻ hơn vài phần.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khen ngợi một câu: “Cảm ơn lão Choi vì đã bị bệnh tật dày vò! Tào thừa tướng vạn tuế!”
Nếu như Tôn Dĩnh Thục biết được cái sự hướng ngoại part-time này của hắn thì có lẽ cô ta sẽ đánh chết hắn mất.
“Bây giờ anh thực sự có thể không cố gắng nữa rồi, anh đến Triều Tiên đi, tôi nuôi anh nhé?” Tôn Dĩnh Thục chống cằm, duyên dáng ngả người ra sau, mỉm cười và hỏi.
“Chỉ là một câu nói đùa thôi mà, sao cô lại coi là thật chứ? Tôi là loại đàn ông không có chí tiến thủ đến vậy hay sao?” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Tôn Dĩnh Thục cười ha ha một cái, đương nhiên là cô ta sẽ không coi lời của Tề Đẳng Nhàn là thật, hơn nữa, suy nghĩ của cô ta cũng vô cùng rõ ràng, cô ta biết mình và Tề Đẳng Nhàn gần như sẽ không thể nào đi đến bước đường kết hôn sinh con được.
Có điều, đối với cô ta mà nói, ngoại trừ người đàn ông như Tề Đẳng Nhàn thì cô ta không có sự lựa chọn nào tốt hơn cả.
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng biết việc xảy ra chuyện gì đó với vị phu nhân tài phiệt xinh đẹp này sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt nào đến cuộc sống của mình cho nên mắn mới có vẻ chủ động như thế.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Đám đàn ông các anh đúng là không có ý tốt mà, trước khi có được thì là một kiểu mà đến khi có được rồi thì lại là một kiểu khác.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôn phu nhân, cô nói năng cho cẩn thận đấy, tôi không phải loại người đó đâu, tôi là người nặng tình nhất Trung Hải đó!”
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì lập tức bật cười, cô ta lấy gối đập hắn và mắng mỏ: “Trước đây gọi người ta là chị Dĩnh Thục mà bây giờ lại gọi người ta là Tôn phu nhân à.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ chững chạc đàng hoàng: “Có liên quan gì đến chuyện này đâu, chỉ là tôi cảm thấy gọi cô như thế này sẽ khá là có cảm giác mà thôi...”
“???”
Tôn Dĩnh Thục nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng khó hiểu, cô ta không hiểu nổi gọi như vậy thì sẽ có cảm giác như thế nào.
“Tào Mạnh Đức tôi đây cả đời làm việc không bao giờ phải giải thích với người khác!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ tinh tướng.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy có lẽ là hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì của hắn lại tái phát rồi nên uể oải quay lưng đi và cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tề Đẳng Nhàn thuận thế ôm lấy cô ta từ phía sau, hai cánh tay rắn chắc vòng qua bờ eo mảnh khảnh và mềm mại của cô ta, hắn nói: “Cô không cần ghi thù chuyện trước đây tôi lừa mất của cô một trăm triệu nữa rồi.”
Tôn Dĩnh Thục hừ nhẹ một cái và nói: “Hết cách rồi!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói: “Ban nãy tôi đã trả hết cho cô rồi mà, e rằng còn nhiều hơn mấy trăm triệu nữa đó...”
“Anh chuẩn bị ở lại chỗ tôi mấy ngày?” Tôn Dĩnh Thục nhàn nhạt hỏi, cô ta nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng hắn một cách vô cùng yên tâm và cảm nhận cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.
“Để xem đã rồi nói sau.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
Vừa mới dứt lời, hắn đã nghe thấy một tiếng ngáy nhè nhẹ, ôi chao, thế mà đã ngủ ngay được rồi à? Xem ra vị phu nhân tài phiệt này đã thực sự tìm được sự yên tâm khi ở bên hắn rồi.
Hắn chỉ đơn thuần là một người đàn ông ấm áp mà thôi.
Buổi tối có ngủ cùng nhau hay không cũng không sao cả.