“Hôm nay cho dù ông trời có đến đây thì cũng không cứu được ông đâu!”
Brandy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho một trận không gì đau đớn hơn nên lá gan cũng đã trở nên mềm nhũn rồi, sau khi bị kéo đến trước mặt Tôn Dĩnh Thục và bị ép quỳ xuống thì ông ta cũng không dám nói thêm bất cứ một câu nào nữa.
Hà Định Khôn ở bên cạnh thì sợ đến run rẩy toàn thân, cái tên ma vương này đúng thật là vô pháp vô thiên mà, ở ngay trước mặt Hoắc Đa mà vẫn dám ra tay nặng nề như vậy, hơn nữa còn không hề kiêng nể tập đoàn tài chính Boston?
Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy tên người Mỹ thường ngày vẫn luôn bày ra bộ mặt cao cao tại thượng bây giờ lại đang quỳ xuống trước mặt mình với vẻ hèn mọn thì trong lòng bèn có một cảm giác vô cùng không chân thực.
“Quỳ xuống thì không biết nói chuyện nữa à? Bộ mặt lúc bắt nạt người khác của ban nãy đâu rồi? Có biết xin lỗi không?” Tề Đẳng Nhàn tát một phát vào sau đầu Brandy.
Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái rồi lại tát một phát vào sau đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Có thành ý không đấy?!”
Brandy cắn răng nói: “Tôn phu nhân, xin lỗi cô, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên ngông cuồng và vô lễ như vậy, càng không nên ra tay với cô.”
Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy tên người Mỹ kiêu ngạo này quỳ ở trước mặt mình để xin lỗi thì chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tất cả những chuyện này đều xảy ra do Tề Đẳng Nhàn.
Hoắc Đa ở bên cạnh thấy thế thì khóe miệng liên tục co giật, với cái cách ra tay này của Tề Đẳng Nhàn mà thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì à? Sao Hoàng Văn Lãng lại yên tâm về hắn đến thế chứ?
“Xin lỗi xong là xong à? Có phải nên bồi thường một chút không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi với giọng không vui.
Brandy vội vàng móc ví ra, trong ví ông ta có rất nhiều thứ nhưng số tiền mặt có thể chứa được thì lại có hạn.
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày và nói: “Thẻ ngân hàng, chuyển tiền ngay tại chỗ, cho tôi xem số dư của ông nào!”
Brandy nghe đến đây thì không khỏi vô cùng tức giận, đây chẳng phải là cướp giật giữa đường à? Ông ta quay lại nhìn Hoắc Đa một cái nhưng lại thấy Hoắc Đa chẳng có biểu cảm gì cả.
“Được được được, đợi chuyện này qua đi rồi tao sẽ lại tìm mày để từ từ tính sổ!” Brandy thầm nghĩ, đạo lý quân tử trả thù mười năm chưa muộn, ông ta hiểu mà.
Ông ta đưa số dư cho Tề Đẳng Nhàn xem, cũng chỉ có năm triệu đô la Mỹ mà thôi, điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn khịt mũi một cái và nói: “Đồ nghèo, còn tưởng rằng ít nhất cũng có mấy chục triệu cơ.”
Cả người Hoắc Đa trở nên đờ đẫn, ông ta chỉ muốn nói với Tề Đẳng Nhàn, cậu có thể kiềm chế một chút được không, tôi còn đang ở bên cạnh đây mà!
Vậy nên, dưới sự chứng kiến của cảnh sát trưởng Hoắc, Brandy đã chuyển năm triệu đô la Mỹ vào tài khoản do Tề Đẳng Nhàn chỉ định.
Sau khi chuyển tiền xong, Brandy muốn cất ví tiền của mình đi nhưng Tề Đẳng Nhàn đã nhanh tay cướp lấy nó, hắn móc sạch tiền mặt ở bên trong rồi ném cái ví trở lại trong tay ông ta.
Hoắc Đa vỗ lên trán mình một cái, thầm nghĩ rằng mình chẳng thấy cái gì cả.
Tổng giám mục khu vực phía nam của thánh giáo cướp giật giữa đường? Con mẹ đó thật là một điều vô lý mà!
“Hết rồi à?” Tề Đẳng Nhàn cau mày một cái và hỏi với giọng không vui.
“Hết rồi.” Brandy bày ra vẻ mặt đau khổ, trong lòng bắt đầu xuất hiện suy nghĩ muốn giết người.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới gật đầu một cách miễn cưỡng và nói: “Hết rồi thì cút đi, sau này đừng có làm mưa làm gió ở trước mặt ông đây nữa, coi chừng tôi hành chết ông đấy!”
Brandy thầm nghĩ: “Sau này tao sẽ hành chết mày!”
Còn chưa đợi ông ta đứng dậy, Tề Đẳng Nhàn bèn cúi người, ghé vào bên tai ông ta và lạnh lùng nói: “Tập đoàn tài chính Boston phái ông đến Hương Sơn để làm gì, ông hãy tự mình suy nghĩ cho thật rõ ràng đi, đừng ép tôi phải gọi điện thoại bảo Angie đến xử lý ông!”