Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1604: Còn dám cãi lại tôi à?”




 

 “Ha ha ha, bà trùm của Tài Phiệt Thượng Tinh?”  

 

“Nếu tôi vui vẻ, tôi sẽ gọi cô một tiếng Tôn phu nhân!”  

 

“Nếu tôi không vui thì tôi coi cô như một con chó cũng được cả thôi! Cái thứ đê tiện đến từ Triều Tiên như cô mà cũng có tư cách để từ chối một người Mỹ cao quý như tôi à?!”  

 

Trong mắt Brandy lóe lên lửa giận, ông ta tiến lên phía trước một bước, nhìn Tôn Dĩnh Thục ở khoảng cách gần và lạnh lùng nói.

Những lời nói ngang ngược này của Brandy khiến cho Tôn Dĩnh Thục tức đến đỏ bừng cả mặt.  

 

Có ý gì chứ?  

 

Người Triều Tiên nhất định phải làm chó cho người Mỹ à?  

 

Cô ta siết chặt nắm đấm của mình, nhịn không được mà run rẩy toàn thân và cắn răng nói: “Lời ông nói là chỉ người khác chứ không phải chỉ tôi! Người khác không dám từ chối ông nhưng tôi thì dám! Ông cảm thấy bản thân mình là cái thá gì mà có thể vênh mặt hất hàm sai khiến tôi?”  

 

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái con đàn bà thối tha này!” Brandy sững sờ một lúc rồi cười khẩy và nói.  

 

Trong lúc nói chuyện, ông ta đã giơ tay lên và thẳng tay giáng cho Tôn Dĩnh Thục một cái bạt tai.  

 

Tôn Dĩnh Thục cũng không ngờ rằng Brandy lại có thể ngang ngược và hống hách đến như vậy, ở ngay trước mặt đám đông mà lại dám tát vào mặt của một bà trùm có địa vị không hề thấp ở trong Tài Phiệt Thượng Tinh như mình!  

 

Cái tát này đánh cho cô ta nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng bắt đầu tê dại, da mặt ngay lập tức đỏ lên một mảng.  

 

Sau khi tát Tôn Dĩnh Thục một cái, Brandy nở nụ cười đắc ý và nói: “Bây giờ cô biết tôi là cái gì chưa? Còn dám cãi lại tôi à?”  

 

“Tôi mời cô, đó là niềm vinh hạnh của cô! Cái đồ lợn da vàng không biết điều này.”  

 

“Cô không nên, cũng không có tư cách để từ chối lời mời mà một người đàn ông da trắng ưu tú gửi đến cho cô!”  

 

“Cô dám từ chối thì đó chính là lỗi của cô, vậy nên cô phải đứng nghiêm chịu đòn!”  

 

Hà Định Khôn ở bên cạnh nghe thấy Brandy nói câu “lợn da vàng” thì bỗng chốc cau mày, cảm thấy rất không thoải mái.  

 

Dư quang của Brandy nhìn thấy anh ta cau mày thì hất cằm lên và nhàn nhạt nói: “Sao nào, Hà thiếu gia cảm thấy lời của tôi có chỗ nào sai à?”  

 

Hà Định Khôn vội vàng nói: “Không không không, tôi cảm thấy lời của ngài Brandy rất chính xác! Cái con đàn bà chết tiệt này không nên từ chối lời mời của ngài.”  

 

Brandy nói một cách kiêu ngạo: “Ha, đám người da vàng các người ở đất nước của tôi cùng lắm cũng chỉ có thể xem là công dân hạng hai mà thôi. Thứ người thấp kém, chẳng lẽ không nên nghe lời hay sao?”  

 

“Đúng, tôi cũng cảm thấy người da trắng mới là những con người ưu tú nhất trên thế giới này!” Hà Định Khôn nói hùa theo, trong lúc nói chuyện, anh ta uất ức đến mức gương mặt có hơi đỏ lên.  

 

Tôn Dĩnh Thục hoàn hồn lại, cô ta nhẹ nhàng sờ lên gò má của mình, trong ánh mắt như thể sắp phun ra lửa vậy, cô ta cũng chẳng nói gì mà cứ thế giơ tay lên rồi tát trả lại một cái!  

 

Brandy cũng không ngờ rằng Tôn Dĩnh Thục lại dám đánh trả lại mình, trong lúc lơ là mất cảnh giác, gương mặt của ông ta đã phải ăn một cái tát đau đớn.  

 

Có điều, sức mạnh của phụ nữ suy cho cùng vẫn không thể so với đàn ông được, ông ta da thô thịt dày, ăn một cái tát như vậy rồi mà cũng không có bao nhiêu thương tổn.  

Hơn nữa, ông ta cũng đã bị một cái tát này của Tôn Dĩnh Thục chọc giận rồi, ông ta vung cánh tay lên và lại giáng cho Tôn Dĩnh Thục một cái bạt tai nữa.  

 

 

Cái tát này đã đánh vỡ khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục.  

 

 

Nhưng Tôn Dĩnh Thục cũng là một kẻ ghê gớm, sau khi ăn cái tát thứ hai, cô ta không nói lời nào mà cũng vung tay lên và tát thẳng vào mặt ông ta!  

 

 

Brandy đã hoàn toàn tức giận, ông ta nổi trận lôi đình và nói: “Con đàn bà đáng chết này, cô đúng là chán sống rồi, thế mà lại dám đánh trả à! Hôm nay tôi sẽ khiến cho cô chết mà không có chỗ chôn, thế mà lại dám khiêu khích uy nghiêm của tập đoàn tài chính Boston chúng tôi!”  

 

 


 

 

Ở khoảng cách mấy chục mét này mà muốn ném một cách chính xác thì cũng không phải là một chuyện đơn giản.  

“Bụp!”