Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1602: Cô ta tận hưởng ánh hoàng hôn.




 

Tâm trạng hiện tại của Tôn Dĩnh Thục có chút mông lung, dù sao thì hàng loạt những hành động của cợt nhả của Tề Đẳng Nhàn đã khiến cho cô ta cảm thấy có chút bối rối.  

 

Mà Tề Đẳng Nhàn cũng bị Tôn Dĩnh Thục làm cho có chút bối rối, Tôn phu nhân rốt cuộc có thèm muốn cơ thể của hắn hay không chứ, vì sao lần trước sau khi cùng nhau ăn khuya thì lại không có tiến triển gì?  

 

Ngồi dùng cơm ở trên bục kính lớn có thể nhìn bao quát cảnh quan nhiều nơi vẫn là một cảm giác rất tuyệt vời.  

 

Nhất là khi hôm nay Tôn Dĩnh Thục lại ăn mặc xinh đẹp như thế, chiếc váy dài đã phác họa khí chất và vóc dáng của cô ta một cách không chê vào đâu được  

 

“Hình như sau khi trở thành tổng giám mục thì anh trở nên rất bận rộn nhỉ?” Tôn Dĩnh Thục cười nói.  

 

“Cũng có hơi bận, cơ mà cũng vẫn ổn.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Giáo hoàng cũng là người rất có lương tâm, về cơ bản thì ông ta không sắp xếp bất kỳ nhiệm vụ hay công việc nào cho hắn cả, ngoại trừ một số công việc giáo dục cần phải xử lý ra thì Tề Đẳng Nhàn chẳng cần phải làm gì cả.  

 

Có điều, chuyện này đối với một người ngày thường đi làm toàn thích ngồi đánh bài như hắn mà nói đã coi như là rất bận rộn rồi.  

 

Tôn Dĩnh Thục tao nhã cắt thịt bò bít tết, sau đó chậm rãi đưa miếng thịt bò bít tết non mềm vào trong miệng, cô ta vừa ăn vừa cười nói với Tề Đẳng Nhàn, đôi mắt kia giống như biết nói chuyện vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy hôm nay bất cứ chỗ nào của Tôn phu nhân cũng đều toát ra một sự quyến rũ chết người, giống như có một cái móc bạc đang kéo lấy linh hồn của hắn vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc cảm thấy rất đói, sau khi ăn xong hai miếng bò bít tết, sườn cừu và cả gan ngỗng, hắn vẫn không nhịn được mà chảy nước miếng.  

 

“A, thì ra mình không phải đang thèm đồ ngon à!” Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn tỉnh ra: “Mà là mình đang thèm muốn thứ linh hồn có phong cách độc đáo và cả nhân cách thú vị của cô ta nữa!”  

 

Sự tao nhã và trưởng thành này của Tôn phu nhân khắp nơi đều mang theo một sự quyến rũ có thể kích thích hormone của người khác.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hôm nay cô ta thậm chí còn có thể chiến đấu một trận với Irena Jinva khi đã mở ra toàn bộ hỏa lực.  

 

Tôn Dĩnh Thục cúi đầu cắt miếng bò bít-tết và chậm rãi nói: “Chắc là tôi không cần phải lo lắng chuyện của Tàu thuyền Lôi Thị nữa đâu nhỉ? Tôi đã nhìn thấy tin tức Giáo hoàng Bệ hạ đến thăm Triều Tiên và tiến hành truyền đạo rồi.”  

 

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì chính anh đã mời Giáo hoàng Bệ hạ đến có phải không?”  

 

“Điểm dừng chân tiếp theo chính là Hương Sơn có đúng không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc và nói: “Đừng có mà nói lung tung, Giáo hoàng Bệ hạ chỉ đơn thuần là vì giảng đạo nên mới vất vả bôn ba khắp nơi thôi, không phải do tôi mời đến đâu! Lôi gia cũng là một tín đồ ngoan đạo, vậy nên Giáo hoàng muốn đến xem thử mà thôi.”  

 

Tôn Dĩnh Thục có hơi buồn cười, chắc là cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại hứa hẹn với Giáo hoàng không ít lợi ích rồi có phải không? Nếu không thì người ta cũng chả cần phải lặn lội đường xa từ Châu  u chạy đến đây rồi.  

 

Khi bọn họ ăn cơm xong vừa hay cũng là lúc hoàng hôn đang lặn về phía tây, từ chỗ này nhìn ra vừa hay có thể nhìn thấy mặt trời đang từ từ chìm xuống mặt biển, khiến cho người ta cảm nhận được một sự đẹp đẽ và buồn tẻ trước ánh chiều tà đỏ rực như máu.  

Tôn Dĩnh Thục lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm ảnh và nói: “Cảm ơn sự chiêu đãi của anh hôm nay, quy cách và trình độ phục vụ của Vườn hoa trên không này thật là xứng đáng với sự tôn quý của nó mà!”  

 

 

Cô ta ghé vào bên cạnh lan can và nghiêng người về phía trước, bờ mông được bọc trong lớp vải mềm, dường như ngay cả ánh mắt khi rơi xuống đó đều sẽ có thể bị đánh bật ra một cách nhẹ nhàng.  

 

 

Cô ta tận hưởng ánh hoàng hôn.  

 

 

Tổng giám mục Tề thì lại tận hưởng bờ mông dưới ánh hoàng hôn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn rót hai ly rượu vang đỏ, đưa một ly cho Tôn Dĩnh Thục, đứng song song với cô ta và nói: “Thực ra thì cũng chỉ là một mánh lới quảng cáo, thuế IQ mà thôi.”  

 

“Chỉ cần cô vui thì mất một chút thuế IQ cũng có tính là gì đâu? Đời người không được quá trăm năm, vui vẻ nhiều hơn một chút mới là lẽ phải.” Tề Đẳng Nhàn thuận tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tôn Dĩnh Thục và để cho người góa phụ xinh đẹp ngoại quốc này dựa vào vòng tay của mình.”  

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời nhạt đi.