Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1598: Sao cậu có thể cầm tiền đen cơ chứ?




 

 Sự trỗi dậy đột ngột của Đồ Phu sau khi anh ta đột ngột trở về có thể nói là đã làm xáo trộn cục diện của toàn bộ vùng Tam Giác Độc.  

 

Danh tiếng của anh ta đủ để dọa sợ rất nhiều người.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngồi chờ Tiêu Tinh lấy quyển sổ kế toán ra.

Thực ra Tiêu Tinh cũng được tính là một nhân tài, ông ta làm giàu nhờ vào việc buôn lậu, sau khi trốn khỏi Hoa Quốc thì vẫn ung dung tự tại trong suốt những năm qua.  

 

Chỉ có điều, sau khi Đồ Phu trở về Tam Giác Độc thì tốc độ trỗi dậy quả thực quá nhanh chóng, hôm nay, cuộc sống ung dung tự tại của ông ta cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.  

 

Tiêu Tinh quay vào trong phòng và lấy thứ đồ mà Tề Đẳng Nhàn muốn ra ngoài, đó là một chiếc đĩa cứng kiểu cũ, tất cả dữ liệu đều được lưu trữ ở trong đó.  

 

“Đều ở bên trong cả chứ? Liệu có nhầm lẫn gì không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Tiêu Tinh và hờ hững hỏi.  

 

“Anh Tề, anh yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.” Tiêu Tinh mồ hôi nhễ nhại và nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc trước Long Môn Hương Sơn đã tham dự vào việc làm ăn của ông và kiếm được không ít tiền nhỉ?”  

 

Tiêu Tinh gật đầu và nói: “Ít nhiều gì cũng phải bảy tám trăm triệu đó, hơn nữa bọn họ còn buôn bán cả hàng cấm.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cảm thấy rất hài lòng, Long Môn Hương Sơn hiển nhiên là đã kiếm được không ít tiền đen, nếu như hắn muốn xử lí Trần Bá Hạ thì đương nhiên là phải lấy được số tiền này vào trong tay.  

 

Chắc chắn sẽ có người nói —— Sao cậu có thể cầm tiền đen cơ chứ?  

 

Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không thèm để ý tới chuyện đó, anh đây là tổng giám mục cơ mà, đến lúc đó hắn đặt thẻ ngân hàng ở dưới tượng của Thánh chủ để cho thánh quang chiếu vào, chẳng phải nó sẽ không còn đen nữa hay sao?  

 

“Lúc trước ông và Long Môn Hương Sơn hợp tác như thế nào, buôn lậu như thế nào, nói cho tôi biết chi tiết cụ thể xem nào, tôi cần ghi chép lại toàn bộ.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

Hoạt động buôn lậu cũng giống như việc rút tiền từ ngân khố quốc gia vậy, suy cho cùng thì nó cũng sẽ khiến quốc gia bị thất thu một lượng lớn tiền thuế.  

 

Sau khi chuyện của Tiêu Tinh bị phơi bày ra ánh sáng, phạm vi liên lụy của nó rất rộng, ngay cả ông trùm ở Bắc Kinh cũng gọi điện thoại tới bảo ông ta trốn đi, có thể tưởng tượng được các nhóm lợi ích có liên quan đến việc này lớn đến mức nào.  

 

Việc Tề Đẳng Nhàn lấy được quyển sổ kế toán đang ở trong tay hắn này cũng đồng nghĩa với việc nắm giữ được huyết mạch của một số người, khi đó Hoàng Văn Lãng sẽ có thể đốt cháy ngọn lửa thứ ba.  

 

Ngọn lửa đầu tiên của Hoàng Văn Lãng đốt cháy ở mảng an ninh trật tự.  

 

Ngọn lửa thứ hai đốt cháy trên đầu đám người thuộc phe phái của Lục gia.  

 

Ngọn lửa thứ ba đương nhiên sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa, nó sẽ đá hết tất cả những kẻ có thể lay động ông ta ra khỏi cuộc chơi.  

 

Bây giờ Tiêu Tinh đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm cái mạng nhỏ ở trong tay, tất nhiên là ông ta không dám giấu giếm, ông ta kể cho hắn nghe từ đầu đến cuối tất cả những chuyện kinh thiên động địa mà ông ta đã làm khi đó.  

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì không khỏi khẽ gật đầu, hắn cảm thấy Tiêu Tinh này thật đúng là một nhân tài, nếu cứ như vậy mà giết chết ông ta thì thật sự có chút đáng tiếc!  

 

 

“Ông Tiêu, hiện tại tôi đang là tổng giám mục khu vực phía nam của thánh giáo, tôi chuẩn bị xây dựng một nhà thờ ở Nam Dương và đang đi gây quỹ ở khắp mọi nơi.”  

 

 

“Những người bằng lòng vì Thánh chủ mà ra sức truyền bá đạo chính thống, tên của bọn họ sẽ có cơ hội được khắc lên bia đá ở trước nhà thờ.”  

 

 

“Ông xem, ông có hứng thú để nghe về giáo lý Phúc  âm của Thánh chủ hay không?”  

 

 


 

 

Sắc mặt của ông ta bỗng chốc trở nên căng thẳng, ông ta nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, tôi vẫn luôn là tín đồ của thánh giáo mà! Nếu có thể vì Thánh chủ mà ra sức truyền bá đạo chính thống, đối với tôi mà nói thì đó là chuyện không thể hạnh phúc hơn được nữa rồi.”  

Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cách hài lòng và nói: “Ông Tiêu, năng lực của ông cũng vô cùng xuất chúng, cả ngày làm ổ trong Tam Giác Độc để làm chút chuyện buôn bán nhỏ cũng thật là nhàm chán, sao ông không bỏ nó đi để đến Nam Dương làm chuyện lớn hơn?”