Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1591: Không cần để ý đâu.”




 Đồ Phu nói: “Thỉnh thoảng cái tên này sẽ lại gào lên vài câu, không cần để ý đâu.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, người của Tạ gia thực sự quá liều lĩnh, Triệu Minh Luật nhanh trí hơn bọn họ nhiều, mặc dù biết Hương Sơn có rất nhiều lợi ích có thể vơ vét nhưng vẫn không chịu đến đó mà chỉ phái một người hầu đến để làm người phát ngôn mà thôi.  

 

Người nhà Tạ gia thì lại chẳng được thông minh như thế, đang yên đang lành mà lại cứ phải chạy đến cái nơi thị phi như Quang Dương để làm màu cơ.  

 

Lúc trước Tạ Thiên Tiều cảm thấy tập đoàn  n Đặc ở Quang Dương quá là trâu bò nên không ai có thể động đến mình được, kết quả là bây giờ lại rơi vào trong tay của Đồ Phu.  

 

“Bây giờ tốc độ chuyển tiền của Tạ gia càng ngày càng chậm lại rồi, chắc là cũng muốn từ bỏ hắn ta rồi.” Đồ Phu nói.  

 

“Hắn ta là thiếu gia chi trưởng của Tạ gia, Tạ gia sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn ta như thế đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng hời hợt.  

 

Hắn không hề thương xót cho Tạ Thiên Tiều một chút nào, dù sao thì lúc trước cái tên này cũng đã từng muốn lấy mạng của hắn, bây giờ để cho cái tên này được sống đã được coi như là nhân từ lắm rồi.  

 

Tạ Thiên Tiều nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở ngoài cửa thông qua tấm kính thủy tinh thì tức đến mức hai mắt suýt chút nữa đã nổ tung, hắn ta cắn răng nói: “Tên cặn bã họ Tề kia, đợi đến khi tao ra khỏi đây rồi, tao nhất định sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười khinh bỉ, cũng chỉ có kẻ yếu mới cuồng loạn đến mức như vậy mà thôi.  

 

“Nếu như tốc độ chuyển tiền của Tạ gia bị chậm thì cậu cứ chặt đứt ngón tay của hắn ta đi! Chặt từng đốt từng đốt một ấy.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói với Đồ Phu.   

 

“Hợp lý!” Đồ Phu gật gật đầu.  

 

“Bùm!”  

 

Chính vào lúc này, một tiếng nổ lớn bỗng chốc truyền đến.  

 

Đồ Phu bèn giải thích: “Không cần để ý làm gì, dạo gần đây ngày nào cũng đi đánh trận nên đã đắc tội với rất nhiều người, cứ thỉnh thoảng lại có người chạy vào Quang Dương để gây ra một vài vụ phá hoại nho nhỏ ấy mà.”  

 

Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên một cái, con mẹ nó đây mà gọi là vụ phá hoại nho nhỏ à?  

 

Hắn lắc lắc đầu và nói: “Cậu vẫn nên nhanh chóng hoàn thành việc triển khai của mình rồi chỉnh đốn lại những địa bàn mà mình đã đánh chiếm được rồi đi.”  

 

“Tôi hiểu rồi!” Đồ Phu đáp lại.  

 

Tạ Thiên Tiều liên tục giãy giụa nhưng đều chẳng ăn thua gì cả nên chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn mà thôi.  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Không cần nhìn tao làm gì, cả đời này mày cũng không rời khỏi Quang Dương được đâu. Lúc trước Tạ gia chúng mày đã đối xử với tao và bố tao như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ cả.”  

 

Tạ Thiên Tiều cười gằn lên và nói: “Chỉ tiếc rằng những tên bắt cóc lúc trước đã quá ngu xuẩn mà không giết chết mày!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười khinh bỉ.  

Đồ Phu nói với thuộc hạ: “Hôm nay cái tên này tỉnh táo như vậy, chắc là dinh dưỡng trong hai ngày nay đã theo kịp rồi, đi lấy túi máu và ống tiêm đến đây rồi tiêm vào cho hắn ta một chút đi.”  

 

 

Đối với một người đã từng tàn sát đến hơn một vạn quân chính phủ như Đồ Phu thì làm ra loại chuyện điên rồ này cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi...  

 

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn ngồi lên một chiếc xe địa hình để rời khỏi Quang Dương và đi đến đồi Ngư ở sâu trong Tam Giác Độc.  

 

 

Phía bên đồi Ngư đang bị một tên quan chức quân sư tên là Mạo Khôn kiểm soát, dưới trướng ông ta có đến hàng vạn tên lính, thế lực không hề nhỏ.  

 

 

Mà lính của Đồ Phu thì đã đánh đến gần đồi Ngư rồi, nơi tiếp theo mà bọn họ sẽ tiến đánh chính là đồi Ngư.  

 

 

“Tôi là người đến từ Hương Sơn, tôi muốn tìm ông Tiêu của các người.” Tề Đẳng Nhàn đến được bên ngoài trạm khác thì lại bị người chặn lại, hắn dứt khoát nói rõ mục đích chuyến đi lần này của mình.  

 

 

Lính gác chỉ lạnh lùng bảo hắn chờ ở đó đi rồi quay vào bên trong để thông báo lên trên.   

chapter content