Ngọc Tiểu Long cũng dở khóc dở cười, thành phần bên trong của nước thánh này sau khi trải qua phân tích, chỉ là nước khoáng bình thường thôi, sao mà mô phỏng lại được?
Dính đến tôn giáo, thì đều là việc kỳ lạ và khó giải thích cả.
"Tôi gọi điện thoại cho Giáo Hoàng trước đã!" Tề Đẳng Nhàn bảo Ngọc Tiểu Long và Lôi Thiên Tứ nói chuyện đi, còn mình thì đi sang một bên để gọi điện thoại cho Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong, trầm ngâm một lát, nói: "Thánh giáo là vì truyền bá Đạo Thánh Chủ mà tồn tại, không nên dính dáng vào thương nghiệp. Thánh giáo chúng ta tuy rằng cũng có rất nhiều sản nghiệp, nhưng đều là do người có chuyên môn quản lý, tôi ra mặt nhận ủy quyền quản lý, thì không hợp quy củ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng, tôi đã hứa với người ta rồi.”
Giáo Hoàng nói: "Anh hứa, nhưng tôi không hứa! Huống chi, anh cũng là Tổng Giám mục, địa vị ở trong Thánh giáo, chỉ dưới tôi thôi.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ, bây giờ tuy rằng hắn đã là Tổng Giám mục phương Nam, nhưng mà, rất nhiều người không hề coi hắn ra gì cả.
Nếu thanh danh của hắn có thể chấn nhiếp được đám sói đói đang muốn phân chia nhà họ Lôi kia, cũng không cần phải mời Giáo Hoàng bệ hạ đến.
"Này..."
“Người của nhà họ Lôi, là tín đồ thánh giáo sao?"
Giáo Hoàng trầm ngâm một lúc lâu, hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đương nhiên, bọn họ dù sao cũng sinh ra và lớn lên ở Hương Sơn mà, bên này có rất nhiều người tin vào Thánh giáo nha! Họ cầu nguyện mỗi ngày trước khi bữa tối bắt đầu đấy.”
Giáo Hoàng nói, "Là tín đồ sao... Ồ, lợi nhuận của Tàu thuyền Lôi thị như thế nào?"
“Anh đừng có hiểu lầm, chủ yếu là tôi muốn quan tâm đến giáo đồ của Thánh giáo thôi."
"Lợi nhuận của Tàu thuyền Lôi thị như thế nào, cũng không quan trọng đâu."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu lợi nhuận không tệ, một năm có thể lên đến gần mười tỷ, dù sao thì trước đây Tàu thuyền Lôi thị đã từng độc quyền ngành tàu biển rất nhiều năm mà, bây giờ nội tình cũng rất dày, hiệu quả thương hiệu thì mạnh mẽ.”
Giáo Hoàng vừa nghe, đã nói ngay: "Cái gì nhỉ, phụ tá à... Gần đây tôi có một chuyến đi giảng đạo ở Triều Tiên phải không? Nếu tôi nhớ không lầm, có vẻ như là sắp đến rồi nhỉ, có phải không?”
Phụ tá nói: "Thưa bệ hạ, ngài nhớ nhầm rồi, chúng ta không có lịch trình đến châu Á.”
“Không không không, nhất định là có, tôi nhớ mà, là vào tuần sau! Tổng thống của Triều Tiên đã mời tôi đến để giảng đạo, sao mà tôi có thể từ chối được cơ chứ?” Giáo Hoàng nói.
"Hả... Tôi nhớ ngài đã từ chối người ta rồi mà." Phụ tá ngẩn người.
Giáo Hoàng mặt đen sì sì, nói: "Tôi không phải là người giỏi từ chối người khác, huống chi, ở Triều Tiên còn có nhiều tín đồ sùng đạo như vậy nữa chứ!”
Phụ tá nói: "À, đúng đúng đúng! Chúng ta có lịch trình!”
Giáo Hoàng ho khan một tiếng, cầm lấy điện thoại, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Như vậy thì được rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến Hương Sơn một chuyến, anh bảo giáo hội ở bên đó sắp xếp một chút đi, mở một hội nghị đi, thuận tiện tôi truyền đạo một chút.”
Tề Đẳng Nhàn vui ve lên, nói: "Được, không thành vấn đề!”
“Anh đừng có vui mừng quá sớm, tôi đến Hương Sơn chủ yếu là vì truyền đạo, lợi nhuận mười phần trăm của Tàu thuyền Lôi thị, thật ra sao cũng được." Giáo Hoàng thản nhiên nói.
“Ừ ừ ừ, bệ hạ thánh minh!” Tề Đẳng Nhàn đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Giáo Hoàng dường như biết được tâm tư của phụ tá, đến vỗ vỗ bả vai của phụ tá, nói: "Làm việc lớn thì không cần để ý đến việc vặt vãnh! Thánh giáo muốn phát triển, không thể rời khỏi tiền bạc được.”
Phụ tá nói: "Bệ hạ Thánh Minh!”