Tôn Dĩnh Thục để mặc Tề Đẳng Nhàn đưa mình đến tận cửa, cả quá trình đều duy trì nụ cười mỉm, thậm chí còn để cho hắn nắm tay mình, nhưng khí chất ấy, lại lộ ra một loại cảm giác đang từ chối người ta.
Không thể nghi ngờ, Tề Đẳng Nhàn thực sự đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, dù sao thì ngày hôm qua là lúc lâu ngày xa cách mới gặp lại, đó mới là thời cơ tốt nhất để củi khô bốc lửa.
"Tôi đã đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về." Tôn Dĩnh Thục lấy thẻ phòng ra, quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn nói, thậm chí còn lắc lư thẻ phòng ở trước mắt hắn.
"Wow... Cô không mời tôi vào uống một tách cà phê được sao?” Tề Đẳng Nhàn nói, "Trên đường đi tới đây tôi cũng không uống nước gì cả, cũng khát nước đó!”
Tôn Dĩnh Thục lườm hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh là cái loại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơn nữa còn không có đầu óc! Hôm nay tôi không có tâm trạng để mời anh uống cà phê.”
Tề Đẳng Nhàn hứ một tiếng, nói: "Đồ không có lương tâm!”
Chẳng qua, hắn cũng không rời đi vào lúc này, rất rõ ràng, hôm nay thành hay bại sẽ được quyết định vào lúc này.
Hắn giơ tay đoạt lấy thẻ phòng ở trong tay của Tôn Dĩnh Thục, cạch một tiếng mở cửa phòng ra.
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào trong phòng, cắm thẻ phòng vào, cả gian phòng đã sáng bừng lên, sau đó, mở một chai nước khoáng ra, dừng một chút rồi trực tiếp uống sạch.
Sau khi uống sạch một chai nước khoáng, Tề Đẳng Nhàn ném chai, vênh mặt lên, rất là kiêu ngạo mà bước ra khỏi phòng.
“Đi đây!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng rời đi của hắn, một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời, đến tận khi tên này bước vào thang máy, cô mới hồi hồn.
"Hả... Thật sự là vào để uống nước sao?! "Tôn Dĩnh Thục cảm thấy hình như mình đang bị nghẹn cái gì đó, cổ họng cũng đã bị chặn lại.
Tề Đẳng Nhàn đi thang máy xuống lầu, trong lòng cười lạnh, muốn điều khiển anh đây á, đó không phải là chuyện dễ dàng đâu nha! Một chai nước khoáng cũng có thể khiến cho người khác luống cuống tay chân ròi.
Tôn Dĩnh Thục đi vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chai nước khoáng trống rỗng kia, rồi lại thất thần.
Một lát sau, trong nội tâm cô lại có một loại cảm giác trống rỗng.
Tên này thật sự chỉ vào vì muốn uống một chai nước thôi sao? Không có ý định nào khác sao?
Cô ấy có một cảm giác vô cùng thất bại!
Cô đương nhiên là muốn nhìn thấy bộ dáng muốn mà không được rồi tức hổn hển của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí có một loại cảm giác thành tựu sau khi điều khiển được hắn ở trong lòng bàn tay, nhưng hiện tại, loại cảm giác đó lại bởi vì một chai nước khoáng mà không còn nữa.
"Cô cho rằng tôi đang ở tầng thứ hai, nhưng thật ra tôi đang ở tầng thứ năm."
Tề Đẳng Nhàn trong lòng vô cùng đắc ý, ít ra, trong trận đấu thèm muốn thân thể của đối phương với Tôn phu nhân lần này, hắn đã xoay chuyển được thế cục, không rơi vào thế hạ phong nữa.
"Khi cô cho rằng anh đây đang ở tầng thứ năm, thì anh đây đã đến tầng bình lưu (một lớp của bầu khí quyển) rồi."
Tề Đẳng Nhàn uống xong một chai nước khoáng, xong chuyện thì phủi áo rời đi, ẩn sâu công và danh, chỉ để lại dấu chấm hỏi vô tận cho Tôn Dĩnh Thục.
Tối nay trong đầu Tôn Dĩnh Thục chỉ sợ đều là vấn đề kỳ quái như… Người này rốt cuộc là có EQ thấp đến mức này, hay là thật sự không nghĩ đến điều đó?
Cô ấy đã định sẵn là không thể giải thích được việc đó.
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn thật ra cũng là trăm mối không thể làm gì được.
Sáng sớm hôm sau, hắn đã dẫn theo Hoàng Sung mới luyện võ công xong, đi tới nhà họ Lôi.