Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1393: Làm gì có ai nguyện ý coi tiền như rác vậy cơ chứ?”




Cũng vì thế nên số tài sản mà nhà họ Hà sử dụng để đầu tư vào thị trường khai thác đá quý mới là một con số cực kỳ khủng khiếp… Có điều bọn họ cực kỳ tự tin đối với quyết định này, dù sao bọn họ cũng đang muốn tiến vào thị trường tiêu thụ tài chính của nước Mỹ thông qua tập đoàn tài chính Boston mà, chỉ cần thị trường tiêu thụ tài chính của nước Mỹ được mở ra trước mắt bọn họ thì không phải là đồng nghĩa với việc bọn họ cũng sẽ có cơ hội tiếp cận với số lượng tài nguyên khổng lồ sao? 

 Hơn nữa kế hoạch của Lý Vân Uyển cũng đang được tiến hành một cách rất nhịp nhàng ăn ý, giai đoạn đầu của kế hoạch vô cùng thuận lợi, đầu tiên bọn họ phải khiến cho nhà họ Hà nếm được một chút ngon ngọt trước đã. 

 Chỉ cần đánh sụp được nhà họ Hà thì cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt một khối lượng tài nguyên lớn được cung cấp cho phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, mà một khi đã không có tiền bạc chống lưng, thì việc hai cha con Trần Bá Hạ và Trần Hùng Phi muốn kiểm soát chặt chẽ phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn trong tay dưới sự quấy rầy và can thiệp từ bên phía tổng bộ Long Môn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. 

 “Phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn, còn có vô số các thế lực lớn đang trộn lẫn vào với nhau nữa, đám kẻ địch này thực sự là đông đúc y như một tổ ong vò vẽ vậy!” Tề Đẳng Nhàn khẽ lắc đầu một cái, chính bản thân hắn cũng đang nảy sinh một loại cảm giác bối rối vì không biết nên bắt đầu ra tay từ đâu. 

 Sau khi đi ra khỏi nhà họ Lôi thì Tề Đẳng Nhàn tiếp tục đi tới hạng mục club trên du thuyền mà Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca đang cùng rót vốn đầu tư với nhau. 

 Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Dương Quan Quan đang đứng nói chuyện phiếm bên bờ biển với một người đàn ông khá là trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại thấy bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi đó có chút quen thuộc. 

 Đến khi người đàn ông trẻ tuổi kia hơi nghiêng sườn mặt một chút, Tề Đẳng Nhàn mới có thể quan sát được mặt mũi của cậu ta một cách rõ ràng, đó chính là Long Phi Vũ của tập đoàn Long thị, cũng là con trai của Long Tông Toàn. 

 Lần trước bọn họ từng chạm mặt nhau ở Ma Đô, Long Phi Vũ đã để lại cho Tề Đẳng Nhàn một ấn tượng vô cùng tốt đẹp, cậu ta đã đứng về phía Tề Đẳng Nhàn để cùng đối phó với một tên chim bé, có thể công nhận Long Phi Vũ đúng là một phú nhị đại vừa chính trực vừa có đầu óc. 

 “À… Long tổng, để tôi giới thiệu với anh một chút nhé, vị này chính là Lý tổng đến từ Nam Dương, hiện nay anh ấy với tôi cũng đang cùng nhau hợp tác làm ăn.” Dương Quan Quan vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi tới thì lập tức quay sang nói với Long Phi Vũ một câu như vậy. 

 “Lý tổng, xin chào anh!” Long Phi Vũ vội vàng lên tiếng chào hỏi với Tề Đẳng Nhàn. 

 Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại cậu ta, ssau đó Long Phi Vũ lại quay sang nhìn Dương Quan Quan rồi tiếp tục nói: “Dương tiểu thư à, tôi đây cũng thực sự không còn biện pháp nào nữa mới phải tìm đến cô để xin giúp đỡ mà! Dù sao tôi cũng chưa quen lắm với cuộc sống ở thành phố Hương Sơn này, còn cô thì ít nhiều gì cũng đã có được một chút quan hệ với thị trưởng Hoàng rồi còn gì nữa…” 

 Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi: “Đang có chuyện gì xảy ra thế? Sao mà Long tổng lại phải gấp gáp như vậy?” 

 Long Phi Vũ thở dài rồi đáp lời hắn: “Tôi đã chọc phải một chút chuyện phiền toái, sau đó lại bị người ta tính kế gài bẫy! Bây giờ tôi đang thiếu nợ hơn hai tỷ đồng, ngay cả giấy chứng nhận và các loại giấy tờ khác vân vân cũng đều bị hạn chế rất nhiều, ngay cả khi tôi muốn ra khỏi thành phố Hương Sơn thì cũng không thể dễ dàng rời đi được.” 

 Dương Quan Quan lắc đầu với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, cô ta lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Long tổng đến thành phố Hương Sơn này để bận việc công tác, sau đó cậu ấy có làm quen với một vài phú nhị đại rồi bị bọn họ kéo đến sòng bạc chơi bời. Kết quả là những người đó lại cấu kết với nhau để gài bẫy Long tổng, khiến cho cậu ấy thua tận vài chục triệu ở nơi đó, sau đó lại lợi dụng lúc cậu ấy đang uống say mà ép cậu ấy ký giấy nợ, hiện tại lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến hơn hai tỷ tệ rồi.” 

 Sau khi nghe xong những lời ấy thì Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà bật cười, con mẹ nó, cái đám phú nhị đại này còn biết hãm hại lừa tiền của người khác hơn cả hắn đấy chứ nhỉ? Ký một tờ giấy nợ vài chục triệu, vậy mà có thể khiến cho lãi mẹ đẻ lãi con để khuếch đại số tiền đó lên đến hơn hai tỷ tệ sao? 

 “Tôi cũng biết là tờ giấy nợ đó không phải là hợp pháp, nhưng tôi cũng không thể trêu vào những người kia được, một người là đại thiếu gia của công ty đá quý Trần thị, Trần Tuấn Nghị, người còn lại là cháu trai của thị trưởng thành phố Hương Sơn nhiệm kỳ trước, Lục Quy Hải… Nếu như tôi giằng co lts sự với bọn họ thì phỏng chừng tất cả những hoạt động thương mại mà tập đoàn Long thị đang tiến hành ở thành phố Hương Sơn đều sẽ bị quấy nhiễu! Sau đó hơn phân nửa là cha tôi cũng sẽ không tiếp tục tín nhiệm tôi nữa, đến khi ấy thì toàn bộ quyền hành lại quay về trong tay của Long Phi Linh.” Long Phi Vũ cau mày rồi cười khổ một tiếng. 

 “Cậu lại có thể bất cẩn đến mức đó sao?” Tề Đẳng Nhàn lên tiếng hỏi, hắn thầm nghĩ trong lòng rằng Long Phi Vũ đã là người có địa vị như thế này mà vẫn còn có thể bị kẻ khác hãm hại vì một phương thức thế kia, quả thực là có chút yếu kém trong năng lực mà. 

 Long Phi Vũ lại nói: “Lần trước nhờ có Tề Đẳng Nhàn tiên sinh nói giúp cho tôi nên cha tôi mới đồng ý để tôi nắm rất nhiều quyền lợi trong tập đoàn Long thị, nhưng mà làm sao Long Phi Linh có thể dễ dàng cam tâm như vậy được cơ chứ? Những người ở bên cạnh tôi hơn phân nửa đều là người của anh ta, vậy nên bọn họ cũng liên hệ và cấu kết với những người ngoài đó để bọn họ giúp anh ta giở trò lừa gạt rồi tiếp đến là hãm hại tôi.” 

 “Số tiền kia, nếu như tôi không trả cho bọn họ thì cả tài nguyên lẫn mạng lưới quan hệ của tập đoàn Long thị chúng tôi chắc chắn sẽ bị bọn họ khấu trừ một khoản lớn.” 

 “Nhưng nếu như tôi thực sự lấy tiền ra trả cho bọn họ, nhất định là Long Phi Linh sẽ nhân cơ hội này mà ngoạm hết tất cả… Huống hồ, đó là hai tỷ tệ đấy! Làm gì có ai nguyện ý coi tiền như rác vậy cơ chứ?” 

 Dương Quan Quan lại nói: “Thật ra thì tôi đang muốn mời thị trưởng Hoàng đến giúp đỡ cậu ấy, có điều chuyện này cũng có liên quan đến Lục Quy Hải, vậy thì cũng không dễ giải quyết một chút nào đâu. Dù sao hiện tại thì thị trưởng Hoàng cũng chỉ vừa mới nhậm chức, ông ấy chưa thể nắm được quyền kiểm soát toàn bộ thành phố Hương Sơn, nếu như tùy tiện để ông ấy bị vướng vào trong sự việc lần này một cách bất cẩn thì nhất định nhà họ Lục sẽ đứng sau mượn tay những người khác để hạ thấp địa vị của ông ấy.” 

 Long Phi Vũ cười khổ một tiếng: “Xin Dương tiểu thư hãy cố gắng nghĩ cách giúp đỡ tôi một chút, nếu như có thể hóa giải được chuyện phiền phức lần này thì tôi sẵn sàng bỏ ra bảy trăm hay tám trăm triệu vốn đầu tư vào mua du thuyền để ủng hộ hạng mục club trên du thuyền của các cô! Không phải thuê mà là mua một cách triệt để, ngay cả chi phí quản lý và chi phí bảo dưỡng vân vân tôi cũng sẽ lo hết từ đầu đến cuối.” 

 Một chiếc du thuyền, dĩ nhiên là giá trị của nó sẽ không quá rẻ, nếu như Long Phi Vũ ra tay mua triệt để một chiếc du thuyền để ủng hộ thì Dương Quan Quan có thể thu được vài triệu tiền lợi nhuận từ đó. 

 Hơn nữa, về phần chi phí quản lý và chi phí bảo dưỡng, nếu cứ để tích tụ trong vài năm thì số tiền cộng lại cũng phải hơn vài triệu. 

 Có tiền thì đương nhiên là phải kiếm rồi, vì vậy Dương Quan Quan quay đầu nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó cô ta mỉm cười và nói: “Lý tổng vốn dĩ là người thần thông quảng đại, chuyện này lại còn có liên quan đến công ty đá quý Trần thị nữa chứ, không bằng anh hãy thử nghĩ một vài biện pháp giải quyết xem?” 

 Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà đánh mắt sang liếc cô ta một cái, nói thật nhé, hắn không muốn liên quan đến sự việc lần này cho lắm. 

chapter content