Anh ta biết rõ một điều rằng công lực của đối phương là rất cao, nhưng rốt cuộc cao đến mức nào thì anh ta lại không thể xác định được, cũng vì thế mà anh ta đang có ý định tìm hiểu kỹ càng hơn về lai lịch của Tề Đẳng Nhàn thông qua trận chiến lần này giữa hắn và Hứa Hử.
Một chiêu ưng trảo mà Hứa Hử dùng để lao tới lúc này đã thể hiện rất rõ công lực của anh ta cao đến mức nào!
Đòn tấn công này có khí thế như muốn xé toạc cả bầu trời, một khi bị anh ta bắt được thì kết cục của đối thủ đương nhiên sẽ là da tróc thịt bong.
Tề Đẳng Nhàn không chọn biện pháp cứng đối cứng mà lại chỉ rụt tay lại rồi nghiêng người né tránh, hắn cũng thành công né được khỏi một trảo này của Hứa Hử.
Hứa Hử tung đòn tấn công mà lại chỉ đánh trúng vào trong không khí, vậy nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức sử dụng cước bộ để tung người nhảy lên phía trước, ưng trảo tiếp tục nhắm về phía Tề Đẳng Nhàn với mục đích là xé rách yết hầu của hắn.
Tề Đẳng Nhàn sử dụng một chiêu toản quyền để giơ nắm đấm lên trên đỉnh đầu chống đỡ, nắm đấm của hắn va chạm trực tiếp với lòng bàn tay của Hứa Hử, hắn dồn sức vào hổ khẩu, phịch một tiếng, bàn tay đang làm tư thế ưng trảo của Hứa Hử bị ép phải mở bung ra.
Vào khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi này, hai chân của Hứa Hử bắt đầu ngưng tụ sức lực, ống quần căng phồng lên như bị thổi không khí vào bên trong, thân hình của anh ta dường như cũng bị bao phủ bởi một cảm giác gì đó vừa dày lại vừa nặng!
Toàn bộ cơ thể của anh ta cứ như một con gấu khỏe mạnh, vậy mà hai bàn tay của anh ta thì lại đang ở trong tư thế tạo thành một chiêu ưng trảo vô cùng sắc bén, đó chính là tuyệt chiêu “Gấu ưng cùng đánh” thuộc về bộ quyền Hình Ý Quyền.
Ngay vào giây phút mà Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng lùi về phía sau, Hứa Hử cũng bật người nhảy lên, sử dụng cước bộ mà lao đến với tốc độ nhanh nhẹn hệt như một tia chớp!
“Cái con người tên Hứa Hử này thực sự sở hữu võ công rất cao cường! Không phải là Tiểu Lý sẽ gặp nguy hiểm khi đứng ra giao chiến với cậu ta sao?” Hứa Trường Ca âm thầm thấy kinh sợ trong lòng, ông chỉ muốn hô lên thật to để khiến hai người kia ngừng lại.
Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên quay người lại, ngay vào giây phút mà hắn dừng bước thì hai tay của hắn cũng vung lên chéo nhau, sử dụng một chiêu Pháo Chủy (*) để đập thẳng vào khuỷu tay của Hứa Hử đang lao tới.
(*) Một bộ võ truyền thống chuyên dùng nắm đấm, là sự kết hợp giữa võ thuật và khí công.
Tề Đẳng Nhàn đã thành công ngăn cản được thế tiến công đầy dũng mãnh của Hứa Hử, vậy mà tiếp theo chỉ thấy hai vai của Hứa Hử run lên, hai bàn tay to của anh ta lần lượt nhắm thẳng vào cơ thể của hắn.
Dương Quan Quan đứng ở một bên chứng kiến cảnh tượng đó thì âm thầm mong đợi rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ sử dụng chiêu Bát Quái Chưởng mà bản thân hắn am hiểu nhất để lấy cứng đối cứng, thẳng thắn đập tan quyền cước của Hứa Hử, nhưng mà Tề Đẳng Nhàn lại chỉ giơ hai tay lên thật cao, hai chân hắn thì đổi sang làm trụ thật vững trên mặt đất, chính vào lúc mà cả người hắn ngả về phía trước thì hai nắm đấm cũng theo đó mà được tung ra, chiêu thức hắn đang sử dụng rõ ràng là chiêu “Giương cung bắn hổ” thuộc về Thái Cực Quyền.
“Cậu ta đã luyện thành công Ngạnh Thái Cực rồi sao?” Khi chứng kiến cảnh tượng này trong mắt, Chiến Phi không nhịn được mà thầm nghĩ như vậy.
Hai nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đẩy lùi ưng trảo của Hứa Hử từng chút từng chút một, ngay sau đó hắn lại bước một bước về phía trước, tay phải của hắn tạo thành hình như một cái chùy, dưới chân hắn lại phát ra một tiếng phịch vừa đục vừa trầm không rõ là gì, nhưng dường như cả người hắn đã thấp xuống khoảng chừng vài xăng ti mét.
Khi tập trung nhìn vào thì tất cả mọi người mới biết được thì ra là sàn gỗ đã bị hai chân của Tề Đẳng Nhàn giẫm nát, thành ra mặt sàn sụp xuống một đoạn.
Hành động giẫm xuống đó của Tề Đẳng Nhàn khiến cho ngay cả một người đã thuộc vào hàng cao thủ như Chiến Phi cũng không nhịn được mà giật giật mí mắt, tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường cũng cảm nhận được rằng hình như xung quanh đang có động đất diễn ra, toàn bộ đạo quán đều rung lắc ầm ầm theo chấn động từ đó.
Nắm đấm này của Tề Đẳng Nhàn được tung ra và hướng lên phía trên, đập thẳng vào cằm của Hứa Hử!
Hứa Hử nheo mắt, trong miệng anh ta phát ra một tiếng động cứ như tiếng hổ gầm, tư thế của anh ta cũng được đổi thành hình hổ, bàn tay cuộn lại rồi hung hăng bổ xuống phía dưới!
Một quyền này của Hứa Hử cũng đã thể hiện rất rõ công lực của anh ta, nếu như người trúng phải chiêu vừa rồi là một người bình thường thì chắc chắn là người đó sẽ bị đóng đinh tại chỗ mà không thể nào động đậy nổi.
Tề Đẳng Nhàn thì tung quyền từ dưới lên trên, Hứa Hử thì tung quyền từ trên xuống dưới.
m thanh mà cú đấm kia tạo ra cứ như thể một quả đại bác được bắn trúng vào bao cát vậy, hai chân của Hứa Hử bị nhấc lên khỏi mặt đất, cả người anh ta cũng bay vọt lên không trung, trông không khác gì đạn pháo vừa mới bay ra khỏi nòng, rơi thẳng vào giữa đám người đông đúc đang đứng vây xem ở xung quanh.
Đám đệ tử của võ đường không biết sống chết là gì vẫn còn nghĩ rằng bọn họ có thể giơ tay ra đón lấy Hứa Hử, lập tức có một vài người ba chân bốn cẳng chạy tới và dồn hết sức lực toàn thân để cố gắng đỡ lấy anh ta.