Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1379: Đâu có đến mức phải làm như vậy!”




 Khuôn mặt của Hứa Trường Ca đen lại như đít nồi, ông nói: “Hòa với giải cái gì chứ, bố chỉ đang bàn luận võ thuật với người của võ đường Chiến Thiên một chút mà thôi, đâu có đến mức phải làm như vậy!”  

 

 

Người được vinh danh là “thần thủ” là Chiến Phi lúc này đang an vị ở chính giữa võ đường trong tư thế khoanh hai chân lại ngồi trên bồ đoàn, khuôn mặt của anh ta vừa lạnh lùng lại vừa nghiêm nghị, anh ta cười lạnh rồi nói: “Bàn luận võ thuật sao hả? Hừ, ông đã khiến cho đồ đệ của tôi bị thương mà còn nói rằng Chiến Phi tôi đây chỉ có bản lĩnh tầm thường thôi nữa, ông nghĩ đây là một vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng cách bàn luận võ thuật thôi sao?!”  

 

“Chiến Phi sư phụ, daddy của tôi không thể nói ra những lời như vậy được! Hơn nữa chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng là do các đồ đệ của anh tìm tới chỗ tôi rồi giở trò táy máy tay chân với tôi trước mà.” Hứa Ức Ngọc lên tiếng.  

 

“Hừ! Tôi không muốn nghe những lời giải thích dài dòng của các người, tôi chỉ cần biết một điều là Hứa Trường Ca đã đánh đồ đệ của tôi, như vậy thì không được!” Chiến Phi lại nói.  

 

Sắc mặt của Hứa Trường Ca không thể tính là dễ coi được, nhưng chính bản thân ông tài nghệ không bằng người ta, làm sao mà ông có thể phản bác lại được cơ chứ?  

 

Huống chi người được vinh danh là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn, “thần thủ” Chiến Phi, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ra tay với ông!  

 

Ở bên cạnh Chiến Phi còn có một người đàn ông khác đang ngồi, người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa còn có khí chất vô cùng trầm ổn, có cảm giác như anh ta là một con người rất từng trải đã thấy qua vô số bộ mặt khác nhau của xã hội.  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quan sát người này thêm vài lượt từ trên xuống dưới, có vẻ như đây chính là người là Kiều Thu Mộng từng kể rằng muốn chia rẽ Vĩnh Dạ Quân nhỉ, Hứa Hử phải không?!  

 

“Ngày hôm nay ông hãy tự phế đi hai tay của mình, sau đó thề là sau này sẽ mãi mãi không dùng đến võ thuật nữa, cuối cùng còn phải đăng một bản tin lên báo chí để xin lỗi võ đường Chiến Thiên chúng tôi, vậy thì tôi sẽ để cho ông bình an vô sự rời khỏi nơi này!” Chiến Phi nhìn về phía Hứa Trường Ca rồi trầm giọng nói.  

 

Hứa Trường Ca không thể kìm nén nổi cảm giác uất ức trong lòng, ông chỉ đường đường chính chính đứng ra để bảo vệ con gái mình mà thôi, vậy mà ông phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy sao?!  

“Thiếu đà chủ à, cậu mau đứng ra nói lời nào đó đi!” Hà Định Khôn đứng ở phía sau nói với Trần Hùng Phi như vậy.  

 

 

Trần Hùng Phi gật đầu, sau đó hắn ta bước lên một bước rồi mỉm cười và chắp tay nói: “Chiến sư phụ!”  

 

 

Chiến Phi thấy người vừa bước tới là Trần Hùng Phi thì không thể không tỏ lòng kính trọng, anh ta cũng đứng dậy, chắp tay chào lại và nói: “Thì ra là thiếu đà chủ, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đón cậu từ xa!”  

 

 

 Chiến Phi không tỏ thái độ gì với hai người bọn họ, anh ta chỉ quay mặt về phía Trần Hùng Phi rồi cười nói: “Dĩ nhiên là tôi sẽ phải nể mặt thiếu đà chủ rồi! Có điều tôi cũng cần giữ lại một chút mặt mũi cho võ đường Chiến Thiên này nữa.” 

 Triệu Tân Không thì nói với Triệu Tân Lan và Hứa Ức Ngọc: “Đấy thấy chưa, đây chính là mặt mũi của Trần thiếu đà chủ chứ còn gì nữa! Ngay cả thần thủ Chiến Phi mà cũng phải nhường nhịn cậu ấy ba phần!” 

 Triệu Tân Lan liên tục gật đầu đồng ý, bà ta thầm nghĩ trong lòng rằng Trần Hùng Phi thực sự là một người mặc dù tuổi còn trẻ nhưng lại rất giỏi giang, đồng thời bà ta cũng hiểu rằng nếu như Hà Định Khôn đã có thể mời được Trần Hùng Phi đến đây thì chắc chắn anh ta cũng thuộc kiểu rồng phượng trong loài người. 

 Tuy rằng cái tên mập mạp Lý Bán Nhàn kia có thể khiến cho ông chủ của đảo Kim Ngân phải cúi đầu nhận sai, thậm chí là còn phải mang năm trăm triệu tới tận nhà bọn họ để bồi thường cho hắn, nhưng nếu như lấy hắn ra so sánh với hai con người trẻ tuổi đang đứng ở trước mắt bà ta thì có vẻ như hắn vẫn còn kém xa lắm!