Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1359: Mau hạ thấp quả lựu đạn đó xuống!”




 

 Hoắc Đa quay đầu lại nhìn, đến lúc này thì những người cầm dao kia mới tỉnh táo, lại tất cả đều giấu hết vũ khí vào trong ngực áo, thậm chí còn có người ném thẳng con dao trong tay từ trên tàu xuống dưới biển.  

 

“Cảnh sát trưởng Hoắc còn nhiều lời với anh ta làm gì nữa vậy, ông nên tranh thủ thời gian mà bắt anh ta lại rồi sau đó tìm chuyên gia gỡ bom đến đây để giải thoát cho chúng tôi khỏi tình hình nguy hiểm đi!” Tạ Thiên Bảo hét lên thật to như đã phát điên, cô ta không kiềm chế được bản thân mà nổi trận lôi đình.  

 

Sắc mặt của Hoắc Đa sầm xuống, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Cho dù cậu có quen biết với Hoàng thiếu gia đi chăng nữa thì sự tình mà cậu gây ra ngày hôm nay cũng đã quá quắt lắm rồi đấy nhé!”  

 

“Quá quắt cái gì? Tôi làm gì mà quá quắt cơ chứ? Chẳng qua là tôi chỉ đang đùa giỡn với hai người bạn đó của tôi một chút mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.  

 

Từ Ngạo Tuyết thì lại nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khinh thường, không phải kỹ thuật diễn xuất như thế này thì quá là tệ hại sao, hơn nữa, làm gì có ai lại lấy lựu đạn ra để đùa giỡn với người khác chứ?  

 

Tuy rằng chính Từ Ngạo Tuyết cũng hiểu được rằng lấy lựu đạn ra để uy hiếp Tạ Thiên Bảo là chuyện sảng khoái nhất trên đời, nhưng bây giờ Hoắc Đa cũng đã tới đây rồi, ông ta là người đại diện cho phía chính quyền nhà nước, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thể đưa ra một lý do chính đáng thì hơn phân nửa là hắn sẽ bị kiện ra tòa mất.  

 

Quý Khải nói bằng giọng lạnh lùng: “Mày bảo là đùa giỡn ấy hả? Những gì mà mày vừa mới làm có thể gọi là đùa giỡn hay sao? Mày thường hay lấy lựu đạn ra để đùa giỡn với người khác lắm à? Những ngón tay của tôi đều tê dại hết cả rồi này, cảnh sát trưởng Hoắc, ông hãy mau tranh thủ thời gian mà giải quyết sự việc này thật nhanh đi, nếu như lát nữa lựu đạn phát nổ rồi tôi gặp chuyện bất trắc gì thì ông cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”  

 

Sau khi nghe xong những lời ấy thì Hoắc Đa cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng bất mãn, vậy nhưng ông ta cũng không thể phản bác lại được, chỉ đành lạnh nhạt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu hãy mau đặt hai tay lên bàn rồi bó tay chịu trói đi!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi đáp lại: “Cảnh sát trưởng Hoắc đừng có mà thiên vị như vậy chứ, tôi thực sự chỉ đang muốn đùa giỡn với bọn họ một chút mà thôi!”  

 

Sau khi nói xong những lời này, hắn bèn lấy một quả lựu đạn ra khỏi ngực áo của mình.  

 

Hoắc Đa không nhịn được mà mím chặt đôi môi lại, ông ta quát lên một tiếng thật to: “Mau hạ thấp quả lựu đạn đó xuống!”  

 

Tề Đẳng Nhàn không chỉ nghe theo những lời ông ta vừa mới nói mà lại còn kéo chốt lựu đạn ra.  

 

Tất cả những cảnh sát đứng ở xung quanh đó đều không giữ được bình tĩnh, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau.  

 

Ngay cả bản thân Hoắc Đa cũng sợ hãi đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước, ông ta giận dữ hỏi: “Lý Bán Nhàn, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Cậu có biết nếu như cậu làm vậy thì cho dù thị trưởng Hoàng có đến đây cũng không thể bảo vệ được cậu hay không hả!”   

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ bĩu môi rồi thẳng thừng ném quả lựu đạn xuống dưới đất, chốt mở lựu đạn ở phía trên cùng cũng đập xuống bốp một tiếng rồi văng ra ngoài.  

 

Đến lúc này thì không chỉ có đám người Quý Khải, Tạ Thiên Bảo và Hoắc Đa mà ngay cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết cũng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trong chốc lát!  

 

Cái tên khốn nạn Tề Đẳng Nhàn này đang làm trò gì đây không biết nữa, hắn thực sự muốn ép tất cả bọn họ phải chết chung cùng với nhau đúng không?!  

 

“Mau cúi xuống!” Hoắc Đa hét lớn một câu. Tất cả mọi người đều vô thức nằm úp sấp xuống mặt đất, rồi ngay vào khoảnh khắc khi bản thân Hoắc Đa cũng chuẩn bị nằm úp sấp xuống thì quả lựu đạn kia lại bắt đầu xoay tròn và phát ra những tia sáng đủ mọi màu sắc, tiếp theo là có tiếng nhạc vang lên.  

“Di di da di da, it's-the-motherfucking-one-and-only-d-o-double-g…”  

 

 

Không biết cái tên hề Tề Đẳng Nhàn này lấy đâu ra một cặp kính râm để đeo lên mắt, thậm chí trong miệng hắn còn ngậm thêm cả một điếu xì gà nữa, chỉ còn thiếu mỗi cái dây chuyền vàng to bự đeo trên cổ mà thôi.  

 

 

Từ Ngạo Tuyết chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng của cô ta co giật không ngừng, cô ta nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn một tên mắc bệnh thần kinh.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hơi ngẩn người ra rồi nói: “Cô còn lo lắng làm cái gì nữa chứ? Mau nói hây với tôi đi nào!”  

 

 

“Hây, anh bị ngáo à…” Trong lòng Từ Ngạo Tuyết cảm thấy có chút tuyệt vọng, con mẹ nó, thì ra mấy quả lựu đạn này đều là hàng giả cả thôi.  

 

(*) Viết tắt cho “ngu ngốc”  

Đám nhân viên cảnh sát đang nằm rạp dưới đất cũng phải ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó, cái tên Tề Đẳng Nhàn kia là thiên tài hip hop từ đâu đến thế hả?”