Tề Đẳng Nhàn mặc kệ, hắn vươn tay tóm lấy một con cua lớn trên bàn, mở ra và bắt đầu thưởng thức.
Nghe lời nói của Tạ Thiên Bảo, trong lòng Từ Ngạo Tuyết càng bốc hỏa.
Cô ta nương nhờ vào nhà họ Triệu, nhà họ Triệu nói rất coi trọng năng lực của cô ta, sẽ cho cô ta sự tôn trọng.......
Nhưng sự thật không phải như thế.
Những người của nhà họ Triệu ngoài miệng nói tôn trọng cô ta, nhưng lại đối xử với cô ta như tôi tớ. Có lẽ bọn họ sẽ không trực tiếp nói trắng ra, nhưng người có quan hệ với nhà họ Triệu lại nói rõ sự thật, thật quá đáng.
Đây chính là nguyên nhân khiến cô ta càng ngày càng bất mãn với nhà họ Triệu, cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
"Ha hả ăn, chó săn chỉ biết ăn thôi, không thấy cô ta đang nhục nhã tôi sao?!" Từ Ngạo Tuyết không nhịn được căm phẫn đập xuống mặt bàn, quay đầu rống lên với Tề Đẳng Nhàn.
"Bởi vì bên ngoài có chó sủa!" Tề Đẳng Nhàn lại nói.
"Có chó sủa thì liên quan gì đến anh?" Từ Ngạo Tuyết nói.
"Vậy tôi ăn hay không thì liên quan gì đến cô?" Tề Đẳng Nhàn đã ăn sạch một con cua lớn, cảm thấy rất hài lòng. Danh tiếng của Lâu Đài Trên Biển này thật sự không chỉ là một lời đồn thổi, đầu bếp rất lợi hại.
Sắc mặt Tạ Thiên Bảo trầm xuống, lạnh lùng nói: "Từ Ngạo Tuyết, đừng có ngắt lời tôi! Văn kiện này cô thành thật ký cho tôi, nếu không hôm nay cô chắc chắn không ra được nơi đây!"
Từ Ngạo Tuyết cầm đũa lên, bắt đầu gắp thức ăn, nói: "Vừa lúc tôi cũng không tính đi, dù sao chó săn này ăn, tôi phải ăn cùng với hắn!"
Tạ Thiên Bảo cảm thấy hai người này đơn thuần tới hát đôi, hoàn toàn đều có lệ muốn tránh nặng tìm nhẹ, căn bản không định trả lời câu nói của cô ta.
"Các người muốn chết sao? Đây là đang chuẩn bị ăn bữa cơm cuối cùng?" Hai tay Tạ Thiên Bảo đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, lạnh lùng hỏi.
Tề Đẳng Nhàn cầm lấy ly nước trái cây uống một ngụm, thoải mái mà thở dài, cười nói: "Tạ Thiên Tiều sợ là không ăn được đồ ăn ngon như vậy, cả ngày bị người ta lấy máu, phải cắt một cái thận."
Hắn vừa nói lời này ra, ngay lập tức khiến cho biểu cảm trên mặt Tạ Thiên Bảo cứng đờ!
Ngay cả Từ Ngạo Tuyết cũng không nhịn được kinh ngạc khiếp sợ, cô ta đương nhiên biết Tạ Thiên Tiều là ai, nhưng lời Tề Đẳng Nhàn nói là có ý gì?
Sắc mặt Tạ Thiên Bảo tối sầm, nói: "Anh biết cái gì?!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Quan chức quân sư Xion ở Tam Giác Độc là bạn tốt của tôi, dù sao tôi và cậu ta đều mập mạp! Tôi nghe nói cậu ta đã bắt dê béo thiếu gia nhà họ Tạ, ngày nào cũng mổ xẻ lấy máu cắt thịt anh ta, còn có tiền để lấy, thật khiến tôi ghen tị."
Người nhà họ Tạ vì muốn bảo đảm tính mạng cho Tạ Thiên Tiều mà mỗi ngày đều gửi tiền vào tài khoản của lão đồ tử, từ mấy chục vạn đến mấy trăm vạn.
Vẻ mặt của Tạ Thiên Bảo hoàn toàn trở nên khó coi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh và tên mập mạp kia là bạn tốt? Được lắm, hôm nay tôi bắt anh lại, anh ta đối xử với anh tôi thế nào, tôi cũng sẽ khiến cho người khác đối xử với anh như thế đó!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Cô nói đùa phải không? Tạ Thiên Tiều không phải người, giết người phóng hỏa cắt thận ở Quang Dương, vậy mà không cho phép người khác cắt thận của mình à?"
"Tạ Thiên Tiều đã thảm như vậy rồi, cho nên, cô xem—"
"Thanh danh của nhà họ Tạ dựa vào cái gì mà có thể dọa Từ tiểu thư của chúng tôi?!"
Quý Khải ở phía sau nãy giờ không lên tiếng ngẩng đầu lên, nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói: "Thanh danh của nhà họ Tạ ở Hương Sơn không đáng kính nể, vậy nhà họ Quý thì sao?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Nhà họ Quý? Bất kỳ bọn bắt cóc tống tiền nào cũng đều có thể khiến nhà họ Quý thần hồn nát thần tính, có vẻ cũng chả có gì đáng sợ cả?"
Vẻ mặt Quý Khải cũng không khỏi cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
Người nhà họ Quý ghét nhất chính là có người nhắc đến chuyện này, bởi vì đó là sự sỉ nhục đối với nhà họ Quý!
Nhà họ Quý tự xưng là tài ba ở Hương Sơn, nhưng đã có bọn bắt cóc tống tiền dám trói người nhà bọn họ, rồi lại đòi mười triệu tiền mặt!
Tạ Thiên Bảo nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, giọng nói lạnh lùng: "Từ Ngạo Tuyết, hôm nay cô không muốn nói chuyện rõ ràng với tôi phải không?"
"Tạ tiểu thư nhầm rồi, là cô ngay từ đầu không chuẩn bị nói chuyện với tôi. Mới bắt đầu đã muốn hái đào ở Nam Dương của tôi, hay là tôi còn phải cười hì hì chắp tay tặng cho cô?" Từ Ngạo Tuyết chậm rãi đưa một miếng sashimi vào miệng, một bên nhai nuốt, một bên tao nhã trả lời.