Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1352: Tề Đẳng Nhàn chỉ đành đuổi theo.




Từ Ngạo Tuyết cả kinh, nói: “Anh muốn làm gì? Anh anh anh… Anh đừng làm xằng bậy, lúc nãy tôi đã xin lỗi rồi…”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại cười lạnh, đè cô ta lại.  

 

Từ Ngạo Tuyết có hơi tuyệt vọng.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không làm như cô ta tưởng tượng, mà lấy ra một bó dây thừng không biết tìm được ở nơi nào, lập tức trói cô ta lại, sau đó… treo lên trên trần nhà!  

 

Cho đến sau khi bị treo ngược lê, Từ Ngạo Tuyết mới phục hồi lại tinh thần, cắn răng mắng: “Họ Tề, có phải anh có tật xấu gì hay không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngạo kiều nói: “Cô khẩu phục tâm không phục! Vừa nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô là biết cô không phục, chắc chắn đang nghĩ ý tưởng xấu xa nào đó để chơi tôi. Hôm nay phải làm cho cô nhớ rõ giáo huấn, dạy cho cô biết tại sao ông đây là nhị đương gia nhà tù U Đô!”  

 

Cảm xúc của Từ Ngạo Tuyết thiếu chút nữa bị tên bệnh tâm thần này làm hỏng mất, vừa rồi còn nâng chân cô ta nói cho cô ta đi học đạp xích lô, xong việc lập tức treo cô ta lên cảnh cáo một trận?!  

 

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy, nếu tên chó này không nhỏ nhen như thế, nói không chừng hận ý của cô ta về hắn thật sự sẽ giảm đi từng ngày…  

 

Hiện tại ấy à, cô ta chỉ muốn tìm biện pháp để đồng quy vu tận với tên này!  

 

Từ Ngạo Tuyết được trải nghiệm truyền thống của nhà tù U Đô …  

 

Sau khi cô ta được thả xuống, lập tức đi lấy dao nhỏ tìm Tề Đẳng Nhàn liều mạng.  

 

“Chắc chắn anh có bệnh nặng nào đó, tâm lý biến thái, quỷ súc!” Từ Ngạo Tuyết ném dao đi, thở hồng hộc mắng, cô ta vung mấy chục nhát dao, không chém trúng người, ngược lại còn làm bản thân mệt đến nửa chết nửa sống.  

 

“Lần sau nếu cô còn dám chơi xấu tôi, tôi sẽ treo cô lên giống vừa nãy.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng lại cao ngạo nói.  

 

Trong suy nghĩ của tên này, phàm là có ai không nghe dạy bảo, chỉ cần treo lên chỉnh đốn là được rồi, nếu treo một lần không dùng được, vậy treo hai lần, ba lần, treo đến phục mới thôi.  

 

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy đời trước của mình chắc chắn đã đào phần mộ tổ tiên của thứ này lên, nếu không, sao lại gặp được một kẻ kì lạ tra tấn cô ta đến mức muốn tự sát?  

 

“Từ tổng, người của Tạ tiểu thư vừa mới đến đây, bảo cô đến Lâu Đài Trên Biển gặp cô ta.” Vào ngay lúc này, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại.  

 

“Bảo tôi đi gặp cô ta?” Từ Ngạo Tuyết nghe xong thì ngẩn ra, sau đó trong mắt bốc cháy lên lửa giận, “Tạ Thiên Ngọc cô ta là cái thá gì?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt, nói: “Đừng quên thân phận hiện tại của cô, cô lại không bằng trước kia, không phải ai cũng phải tâng bốc cô!”  

 

Từ Ngạo Tuyết lại ngẩn ra, sau đó cười, nói: “Anh nói thật có đạo lý, đi thôi, lăn lộn một ngày, bụng đã sớm đói rồi, đúng lúc đi ăn một chút gì thôi?”  

 

Tề Đẳng Nhàn vươn bàn tay ra ngoài cửa sổ, nói: “Mùa này ở Hương Sơn ban đêm có hơi lạnh đấy, gió biển thổi vù vù…”  

 

Từ Ngạo Tuyết hung hăng liếc mắt xem thường một cái, nói: “Bà đây sẽ không đi tất đen đi lấy lòng tên khốn nạn nhà anh!”  

 

Chỉ là, Từ Ngạo Tuyết mặc một chiếc quần jean bó sát người cũng đã đủ để tròng mắt người khác lồi ra ngoài, một đôi chân dài di chuyển qua lại làm người khác tâm thần lay động.

 

Lâu Đài Trên Biển là một nhà hàng nổi tiếng ở Hương Sơn, mở ở bên cảng biển.  

 

Nhà hàng này là một chiếc tàu thuỷ to lớn, chia thành năm tầng, các khách hàng đều dùng bữa ở trên thuyền, còn có thể chi tiền để gọi mỹ nữ đa tài đa nghệ, mặc sườn xám quyến rũ đánh đàn tranh.  

 

Thậm chí, không ít người mẫu nổi tiếng làm nhân viên phục vụ trên con tàu này, mong đợi bản thân được ông chủ nào đó coi trọng, từ đó được gả vào hào môn.  

 

“Kim chủ của Lâu Đài Trên Biển là ai? Phô trương đến mức độ này.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu hỏi Từ Ngạo Tuyết.  

“Người nhà họ Hà đầu tư đấy! Bên Hương Sơn thực sự rất nhiều kẻ có tiền!” Từ Ngạo Tuyết cười cười, nói.  

 

 

Sau khi nói xong lời này, cô ta nâng bước đi phía trước, Tề Đẳng Nhàn chỉ đành đuổi theo.  

 

 

Từ Ngạo Tuyết thông qua chiếc gương bên cạnh nhìn thấy một màn bọn họ đi vào, trong lòng cảm thấy một phen sung sướng, dáng vẻ này của cô ta như một chị đại, còn Tề Đẳng Nhàn như tên vệ sĩ quèn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại càng thưởng thức và thích vẻ tương phản này của Từ Ngạo Tuyết, thời điểm cùng hắn oanh tạc huyện bình an thì xấu hổ giận dữ muốn chết, ra bên ngoài lại biến thành nữ thần cao không thể chạm tới.  

 


Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt ừ một tiếng, đang định đi lên lầu.  

 

 

Trong mắt người đàn ông mặc tây trang hiện lên một tia khinh miệt, khinh thường thấp giọng nói: “Có cái gì mà ra vẻ, không phải nghèo túng rồi? Ngay cả Nam Dương cũng mất rồi, chỉ cần là đàn ông thì đều có thể chơi cô!”