Màu da của đoàn người này, càng giống người của vùng nước Ngọc Thạch và vùng Nam Dương hơn.
Lòng Tề Đẳng Nhàn lập tức giật nảy lên, đoàn người kia đã tránh ra trong nháy mắt, xông tới, vén quần áo lên, động tác đồng nhất rút dao găm ra.
“Quả nhiên, hôm nay tôi dự cảm được nguy hiểm, đều không phải là Tu La địa võng!” Tề Đẳng Nhàn rùng mình trong lòng.
Từ Ngạo Tuyết còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã thấy một con dao găm chọc thẳng về phía bụng mình!
Ngay sau đó, là thanh thứ hai, thanh thứ ba từ các góc độ khác nhau đâm tới.
Những người này, đều là sát thủ vô cùng chuyên nghiệp, phối hợp ăn ý, hơn nữa xuống tay vừa ngoan độc vừa mau lẹ, nếu người bình thường gặp phải thì chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị đâm chết.
Tay phải của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhấc lên, sau đó vung lên, đánh rơi một con dao găm, đồng thời, bả vai va chạm về phía trước, trực tiếp khiến người kia bị đâm bay.
So với Từ Ngạo Tuyết Dương thì phản ứng của Dương Quan Quan đương nhiên là nhanh hơn, trong nháy mắt khi hai con dao găm thọc tới, thân thể liền có phản ứng, tự nhiên vặn eo một cái, né tránh con dao đang đâm tới, rồi lắc người thêm một cái, né tránh một dao nữa!
Tay phải cô nhấc lên, một đấm giáng xuống đã đánh trúng sát thủ đang che trước mặt mình liên tiếp lùi lại vài bước, ngã ngồi trên mặt đất, còn nôn mửa ra ngoài nữa.
Tay trái cô vòng ở sau mông, tiếp theo quăng một cái “hổ quét tiên” ra ngoài, tựa như đuôi hổ quất ra, đánh lên trên mặt của một người, khiến cho người đó xoay tròn trên không.
Động tác của Tề Đẳng Nhàn đương nhiên còn nhanh hơn, liên tiếp đánh rơi sáu con dao găm, ra tay cũng xảo quyệt tàn nhẫn, người đối mặt với hắn, trong nháy mắt đã ngã sõng soài trên mặt đất, tử trạng không giống nhau.
“Tôi thật sự phải cảm ơn đám ngu ngốc này, nếu không, Tu La địa võng này thật sự không biết nên giải như thế nào!” Thậm chí trong lòng Tề Đẳng Nhàn còn hơi biết ơn những người tới ám sát này.
Chỉ trong chớp mắt, dưới sự ra tay đồng thời của hai thầy trò, nhóm sát thủ chuyên nghiệp này lần lượt ngã xuống đất, người đáng chết đã chết, kẻ nên tàn cũng đã tàn.
Nhưng sau khi những người này ngã xuống, Tề Đẳng Nhàn không những không cảm nhận được sự nhẹ nhõm, ngược lại còn cảm thấy nguy hiểm báo động hơn!
Hắn lôi kéo Từ Ngạo Tuyết đang ngây ra như phỗng sang bên cạnh, đồng thời nhấn đầu cô ta xuống, khiến cho cả người cô ta còng xuống, kẹp dưới nách.
“Rầm! Rầm! Rầm–”
Tiếng súng liên tiếp truyền đến, điểm rơi của mấy viên đạn chính là nơi mà Từ Ngạo Tuyết vừa đứng.
“Hơn phân nửa là người của ngói hi đức 瓦希德 gì đó, đây là chuẩn bị xử lý Từ Ngạo Tuyết! Cũng chỉ có thế lực bên ngoài mới to gan như vậy, dám dùng súng bắn người ở nơi như thế này.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thoải mái, một tay kẹp Từ Ngạo Tuyết lui về phía sau, một tay kéo lấy bả vai Dương Quan Quan, thoáng cái đã mang theo hai cô gái trốn đến phía sau.
Lúc này Từ Ngạo Tuyết mới phục hồi lại tinh thần, kinh hô: “Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Lúc này, mọi người trong trung tâm thương mại cũng phát ra từng đợt thét chói tai, nhao nhao vắt giò lên cổ chạy trốn.
“Chuyện gì xảy ra ư? Người muốn mạng chúng ta tới rồi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
Vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy một tay súng đứng ở góc rẽ phía trước, đang giơ tay bắn một phát súng ra.
Nhưng trong nháy mắt trước khi nổ súng, Tề Đẳng Nhàn đẩy Dương Quan Quan một cái, cố ý đẩy cánh tay về phía trước một chút.
Dương Quan Quan vừa xoay đầu đã nhìn thấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn bị viên đạn sượt qua, máu tươi lập tức bắn ra!
Tuy nhiên, Tề Đằng Nhàn đã cúi người xuống, không cho tay súng có cơ hội bắn tiếp lần thứ hai, một cú đấm trúng cổ họng của người kia, phát ra một tiếng nổ lớn, làm phá vỡ tất cả các mô mềm trong cổ họng của đối phương.
Các mô mềm vỡ vụn của tay súng đều bị tắc nghẽn trong các cơ quan, ngã xuống đất trong nỗi đau đớn, giữ cổ của mình và lăn qua lại liên tục, chỉ sau một thời gian ngắn, khuôn mặt của hắn ta đã chuyển sang màu tím, và sau đó cơ thể hắn ta bắt đầu vặn vẹo, nghẹt thở và chết đi....