“Vương Kiếm Thành là cái thá gì cơ chứ, chỉ vì anh ta muốn tiến hành hợp tác làm ăn với tôi mà tôi nhất định phải đồng ý với đề nghị của anh ta sao?”
Từ Ngạo Tuyết đáp trả bằng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết biết rằng chắc chắn đối phương có đủ năng lực để khiến cho cô ta bị mắc kẹt ở thành phố Hương Sơn này mãi mãi, vậy nhưng cô ta không thể ép bản thân phải cúi đầu trước bất cứ kẻ nào khác ngoài Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Từ Ngạo Tuyết sẽ tỏ ra sợ hãi chứ, hắn không ngờ là cô ta lại đáp trả Lôi Tuyết Kiều bằng một cái tát mạnh mẽ như vậy… Một người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết mới là người đáng để cho hắn thưởng thức và tìm cách chinh phục! Hắn thích nhất là đùa giỡn với Từ Ngạo Tuyết để kích thích tinh thần không chịu khuất phục của cô ta, nếu như cô ta không giàu sức sống như thế này thì Tề Đẳng Nhàn cũng không nảy sinh hứng thú với cô ta làm gì.
Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Sao vậy, Vương Kiếm Thành liên lạc với cô để đề nghị chuyện hợp tác làm ăn giữa hai bên à?”
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh rồi trả lời: “Vương Kiếm Thành thấy tôi đã gây dựng được một chút căn cơ ở Nam Dương, vậy nên anh ta mới muốn nhúng tay vào, hơn nữa có vẻ như anh ta đã hứa hẹn rằng sẽ cho nhà họ Triệu một vài lợi ích nào đó. Bên phía nhà họ Triệu đã tỏ ý rằng bọn họ muốn tôi bán đứt một hầm mỏ mà tôi vừa mới bắt đầu khai thác được cho Vương Kiếm Thành, nhưng tôi không đồng ý, tôi đã từ chối bọn họ rồi.”
Sau khi nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn không thể không ngẩn người vì ngạc nhiên.
Nhà họ Vương, nói dễ nghe thì là bọn họ đang đứng ở phe trung lập, nhưng thực ra bọn họ lại không khác gì cỏ mọc đầu tường cả!
Vương Kiếm Thành một mặt thì theo đuổi tán tỉnh Ngọc Tiểu Long, một mặt thì lại lén lút liên lạc và đề nghị hợp tác với nhà họ Triệu, anh ta muốn bọn họ giúp nhà họ Vương tham gia vào thị trường của Nam Dương, cũng là muốn được chia một phần lợi ích, thực sự là tính toán rất kỹ càng!
Có điều về phía Ngọc Tiểu Long thì hơn phân nửa là Vương Kiếm Thành sẽ không đạt được mục đích mà anh ta mong muốn.
Người phụ nữ này có chính kiến quá mạnh mẽ, cho dù cả nhà họ Ngọc từ trên xuống dưới đều đồng loạt gây áp lực cho Ngọc Tiểu Long thì cô cũng sẽ không coi bọn họ ra gì đâu, bởi vì thực lực mạnh mẽ tuyệt đối của cô vẫn còn đang ở đó, cô chắc chắn sẽ tự quyết định vận mệnh của bản thân mình.
Từ Ngạo Tuyết cũng đã từng là một người có khao khát được tự quyết định vận mệnh của bản thân mình, chỉ có điều cô ta đã thất bại thảm hại trong cuộc đại chiến với tập đoàn Hướng thị, cũng vì vậy nên cô ta phải chắp tay giao lại vận mệnh của bản thân vào trong lòng bàn tay người khác.
“Mệnh lệnh của nhà họ Triệu mà cô cũng dám từ chối cơ à?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi.
“Chỉ cần ăn nói khéo léo một chút là được thôi, tôi đã lợi dụng tình hình ở Nam Dương hiện tại để qua mặt và đánh lừa bọn họ! Hơn nữa tôi cũng đã đem lại nhiều lợi ích cho bọn họ như vậy ở Nam Dương, bọn họ cũng cần có tôi còn gì, chút chuyện cỏn con đó không đáng để bọn họ trở mặt với tôi đâu.” Từ Ngạo Tuyết đáp bằng giọng cực kỳ thản nhiên.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, xem ra từ khi tới Nam Dương thì quả thực Từ Ngạo Tuyết đã trải qua một chuyến hành trình tương đối thuận lợi, nếu như là cô ta của trước kia thì khác, nhà họ Triệu hạ mệnh lệnh muốn cô ta làm cái gì thì cô ta buộc phải làm cái đó theo ý bọn họ.
Nhưng bây giờ thì Từ Ngạo Tuyết đã có thể cãi lại một vài mệnh lệnh đến từ nhà họ Triệu rồi.
Lôi Tuyết Kiều đang ngồi dưới đất cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, cô ta vừa nghiến răng nghiến lợi vừa mắng chửi: “Từ Ngạo Tuyết, cô chỉ là một con gà rừng đã sa cơ thất thế thôi, vậy mà cô cũng dám ra tay với tôi sao?”
Từ Ngạo Tuyết chỉ đáp lại bằng giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Cô nói sai rồi, cô mới là gà rừng, còn tôi thì là phượng hoàng mới đúng.”
Lôi Tuyết Kiều giận dữ đến nỗi không thể nào chịu đựng được nữa, khuôn mặt của cô ta đỏ lừ đến tận mang tai, cô ta bò dậy từ dưới đất rồi chuẩn bị tiếp tục xông vào đánh Từ Ngạo Tuyết.
Vậy nhưng ngay lúc đó thì một người đàn ông lại xuất hiện, anh ta đưa tay đè vai Lôi Tuyết Kiều lại rồi nói với cô ta: “Em cần gì phải tự mình ra tay như vậy chứ? Tuyết Kiều.”
“Anh… Anh Thành!” Lôi Tuyết Kiều nhanh chóng quay đầu lại, khi nhìn thấy người kia là Vương Kiếm Thành thì không nhịn được mà gọi tên anh ta với giọng điệu cực kỳ ấm ức.