Có điều, đúng vào lúc đó thì cánh cửa phòng lại bị gõ vang.
Tề Đẳng Nhàn quay lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, hắn tiếp tục biến bản thân thành dáng vẻ thừa cân mập mạp, cứ như thể hắn chỉ là một vị khách bình thường đến đây để gặp mặt Từ Ngạo Tuyết thôi vậy.
Từ Ngạo Tuyết bước ra mở cửa, người đang đứng ở ngoài đó là một người phụ nữ còn rất trẻ tuổi.
“Cô là ai vậy?” Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà nhíu mày một cái, bởi vì cô ta không nhận ra đó là ai.
“Cô chính là Từ Ngạo Tuyết đúng không nhỉ?” Người phụ nữ đó nhìn Từ Ngạo Tuyết một lượt rồi hỏi cô ta bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.
Người phụ nữ này có vẻ bề ngoài không tệ, gu thời trang cũng khá là xuất sắc, chỉ cần nhìn vào khí chất thì cũng đủ để biết rằng cô ta là một vị tiểu thư khuê các rồi.
Từ Ngạo Tuyết nghe thấy giọng điệu của cô ta thì nhất thời cảm thấy không lọt lỗ tai, khó chịu cực kỳ, bèn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo rồi hỏi lại: “Cô đến đây với mục đích gì? Nếu như cô cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi thì cũng đừng có mà quấy rầy tôi, bên trong phòng tôi vẫn còn đang có khách đấy!”
“Tôi là Lôi Tuyết Kiều, tôi nghĩ là cô cũng có thể đoán được rằng tôi là ai!” Người phụ nữ đó nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt.
“Lôi Tuyết Kiều? Hình như cô ta là con gái của Lôi Chấn Kỳ thì phải.” Sau khi nghe xong những lời ấy thì Từ Ngạo Tuyết nghĩ thầm như vậy, nhưng cô ta không nói ra thành lời.
Hiện giờ Từ Ngạo Tuyết đang cảm thấy rất khó chịu, nếu là cô ta của trước kia, cho dù cô ta có đi đến nơi nào thì cũng làm gì có ai dám nói chuyện với cô ta bằng cái giọng điệu hung hăng và vênh váo như vậy chứ? Nhưng bây giờ đã không còn giống trước kia nữa rồi, cô ta đã sa cơ thất thế, cho dù cô ta có thể vùng dậy thêm một lần nữa nhưng đó cũng mới chỉ là vùng dậy ở Nam Dương mà thôi, cô ta vẫn còn là cái gai trong mắt những gia tộc lớn ở vùng bản địa nước Hoa như nơi này vậy.
Vào đúng cái khoảnh khắc mà Từ Ngạo Tuyết đang định hỏi Lôi Tuyết Kiều xem cô ta đến đây để làm gì thì đã thấy người phụ nữ này bỗng nhiên giơ tay lên thật cao, rồi bốp một cái, Lôi Tuyết Kiều tát thật mạnh vào bên má Từ Ngạo Tuyết.
“Anh Thành của tôi có ý định tiến hành một vài giao dịch hợp tác làm ăn với cô ở Nam Dương, vậy mà cô lại dám từ chối lời mời của anh ấy sao? Cô muốn chết phải không?” Lôi Tuyết Kiều nói bằng giọng hết sức lạnh lùng.
Một nửa khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết bị cái tát vang dội này của Lôi Tuyết Kiều làm cho tê dại, cả người cô ta ngẩn ra, dường như cô ta không hiểu đang có chuyện gì.
Tề Đẳng Nhàn thì lại đứng phắt dậy từ trên ghế sô pha rồi ngay lập tức bước thật nhanh đến chỗ bọn họ.
Ban nãy khoảng cách giữa Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết là quá xa, hơn nữa cái tát của Lôi Tuyết Kiều lại được tung ra một cách quá mức đột ngột, cũng vì vậy mà cho dù Tề Đẳng Nhàn có kịp cảnh giác với hành động của Lôi Tuyết Kiều thì hắn cũng không kịp đỡ cái tát kia cho Từ Ngạo Tuyết.
Lôi Tuyết Kiều nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó cô ta lại nói tiếp: “Cô vẫn còn nghĩ là bản thân đã thực sự gây dựng được một chút thành tựu đáng kể ở Nam Dương sao? Chẳng qua cô cũng chỉ dựa vào cách ôm đùi người ta, trở thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, cô có tư cách gì mà tỏ vẻ thanh cao như vậy chứ?”
“Anh Thành chủ động liên lạc với cô để bàn về vấn đề hợp tác làm ăn, đó là vì anh ấy để lại một chút mặt mũi cho cô, cũng là vì anh ấy muốn cho cô một cơ hội.”
“Vậy mà cô lại dám từ chối anh ấy sao?”
“Ngày hôm nay tôi tìm đến đây là để nói cho cô biết, nếu như cô không chịu đứng ra nói lời xin lỗi với anh Thành cho đàng hoàng, sau đó lại nhường sản nghiệp mà cô đang sở hữu ở Nam Dương lại cho anh ấy, thì tôi sẽ khiến cô phải ở lại thành phố Hương Sơn này mãi mãi!”
Từ Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, cô ta không nói một lời nào, chỉ giơ cánh tay phải lên rồi giáng xuống thật mạnh, trả lại cho Lôi Tuyết Kiều một cái tát!
“Bốp!”
Một tiếng động vang dội như sét đánh vang lên.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngạo Tuyết với khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờ người phụ nữ này lại dám ra tay đánh cô ta! Không ngờ Từ Ngạo Tuyết lại dám ra tay đánh cô ta ở thành phố Hương Sơn này!
“Cô nghĩ bản thân là thứ gì cao quý lắm hay sao vậy? Cô dám cho tôi một cái bạt tai, rồi lại còn dám đứng trước mặt tôi mà khoa tay múa chân như vậy nữa cơ à?”