"Nhựa cao su!" Từ Ngạo Tuyết nói ngay, "Hỏi vấn đề thiểu năng gì vậy, con mẹ nó anh có bệnh đúng chứ?! ”
Đang nói, Từ Ngạo Tuyết đột nhiên ngây ngẩn cả người, hiểu ra gì đó.
Sau đó, cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, nói: "Dù anh có muốn thì cũng đừng nghĩ tới, bà đây chắc chắn sẽ làm thịt anh!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Vậy tôi sẽ bán toàn bộ thuốc cho Wahid! Lúc đó cô đến cầu xin tôi cũng vô dụng.”
Cả người Từ Ngạo Tuyết run rẩy, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, giận dữ gào thét: "A a a a, nếu đã đến đây rồi thì ai cũng đừng hòng sống!”
Cô ta đạp mạnh chân ga, mặc kệ vô lăng, lao thẳng tới vách núi!
Tề Đẳng Nhàn lại bất động như núi, sắc mặt lạnh lùng ôm hai tay.
Trong khoảnh khắc sắp lao tới bên vách núi, Từ Ngạo Tuyết cắn chặt răng kéo phanh tay lên, đánh mạnh tay lái, trượt bánh sau một đường liền bẻ cua…
Cuối cùng cô ta vẫn không đủ dũng khí cùng đồng quy vu tận với tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn này.
Hơn nữa, cho dù cô ta thật sự lao ra vách núi, kiểu gì khi tới trước vách núi, Tề Đẳng Nhàn cũng có cách để nhảy xuống xe, sau đó, chính cô ta đang tự tìm chết một cách vô ích.
Không nên nghi ngờ kỹ năng lái xe của Từ Ngạo Tuyết, dù sao cô ta cũng là một đại tiểu thư lớn lên ở đế đô, từ nhỏ tới lớn đã quen mò xe sang mà chơi.
"Kỹ thuật lái xe rất tốt, khó trách ban nãy tôi mới nói cô đã có thể nghĩ đến ngay tôi muốn cô làm gì." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Từ Ngạo Tuyết, trong ánh mắt kia ánh lên hàm ý không tốt.
Từ Ngạo Tuyết hít sâu hai lần, nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh cứ việc gây chuyện làm nhục tôi đi, những chuyện này nhất định tôi sẽ ghi chép lại hết, đến lúc đó xem anh chết như thế nào!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng ghi chép lại..."
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "Sợ rồi?”
Tề Chờ Nhàn nói: "Tôi sợ cô bị bắt vì tội truyền bá tài liệu tục tĩu!”
"..."
Từ Ngạo Tuyết đột nhiên dừng xe lại, tuyệt vọng kêu to hai tiếng.
Ngay sau đó, cô ta cúi đầu xuống, hung hăng đập vào vô lăng ba cái, đụng phải còi vang lên ba tiếng.
Nếu như có người quen của Từ Ngạo Tuyết ở đây, nhìn thấy cô ta yếu thế như vậy, không chừng sẽ sợ tới mức tròng mắt đều rơi xuống đất.
Tao nhã và kiêu ngạo, đó là những gì luôn dính chặt với vị kiều nữ đế đô này, nhưng ngay giây phút này, cô ta lại giống như một bà điên đập đầu vào vô lăng.
Tề Đẳng Nhàn trợn trắng mắt, nói: "Đừng làm loạn nữa!”
"Bà đây thật sự phải xui tận tám kiếp mới có thể gặp được loại người như anh!" Từ Ngạo Tuyết vừa tức giận nói vừa đưa tay xoa xoa cái trán đỏ bừng của mình.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cô tự đập vỡ đầu mình cũng không quan trọng, nhưng nếu làm hỏng xe thì thật đáng tiếc.”
Từ Ngạo Tuyết không ngừng hít sâu, sợ mình bị cái loại người này làm cho tức chết.
"Tề Đẳng Nhàn, có phải anh bị bệnh không? Nhất định phải gây khó dễ với tôi mới chịu được phải không?" Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, giọng điệu mang theo vẻ tuyệt vọng.
"Đúng vậy!" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Từ Ngạo Tuyết thiếu chút nữa là tức muốn chết, tự mình hỏi câu này, thế mà đối phương không chút khách khí mà trả lời lại "Đúng vậy" ?!
Hôm nay Từ Ngạo Tuyết "trộm tháp" không được, ngược lại bị Tề Đẳng Nhàn nắm được thóp, để tránh hắn thật sự mặt dày vô sỉ đến mức bán thuốc cho Wahid, cô ta chỉ có thể nhịn cơn tức cùng hắn "lấy nhựa cao su".
Sau khi Tề Đẳng Nhàn xong việc, còn bình thản nói một câu: "Không bằng Quan Quan.”
"Được rồi, chuyện cô trộm tháp của tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô." Tề Đẳng Nhàn nói.
Từ Ngạo Tuyết xị mặt không muốn nói chuyện.