Tuyệt Thế Cường Long

Chương 132: “Tôn đại sư!”




Hầm rượu của Sở Vô Đạo ngày hôm nay bị Tề Đẳng Nhàn lấy ra đập hỏng không ít.  

             Uống đến mức vỏ chai lăn lộn đầy đất, ngủ từ khi nào cũng không biết.  

             Hôm sau lúc tỉnh lại, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện cả người Lý Vân Uyển đều dựa vào trong lòng mình ngủ, nhưng quần áo trên người lại một món cũng không thiếu, chẳng qua là có chút nhăn nhúm.  

             “Nhìn cũng khá đẹp đấy chứ, sờ cũng chỉ đến thế là cùng.”  

             Tề Đẳng Nhàn lấy tay từ trên đùi Lý Vân Uyển xuống, trong lòng lẩm bẩm một câu.  

             Lý Vân Uyển cũng xoa xoa hai mắt của mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang đeo trên người Tề Đẳng Nhàn nằm ở trên sofa thì hoảng sợ, vội vàng bật dậy, sau đó vỗ vỗ ngực: “Vẫn may vẫn may!”  

             “Vẫn may cái gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi.  

             “Vẫn may anh không phải loại không bằng cầm thú!” Lý Vân Uyển híp mắt bật cười với Tề Đẳng Nhàn, cực kỳ đắc ý, cưới tới mức hoa chi loạn chiến*.  

             hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.  

             Khoé mắt Tề Đẳng Nhàn giật giật, nếu không phải tại tối qua uống quá nhiều thì hắn nhất định sẽ không bằng cầm thú thật, còn khẳng định cầm thú hơn cả cầm thú!  

             Nếu không sáng nay người phụ nữ này cũng chưa chắc có thể cười được, nói không chừng còn khóc lóc kéo góc chăn bắt hắn phải chịu trách nhiệm.  

             Ngẫm lại còn thấy rất ổn nữa…..  

             Rượu của Sở Vô Đạo tất cả đều là thượng phẩm, Chẳng sợ hôm qua uống đến bất tỉnh nhân sự đi nữa thì cảm giác đau đầu kịch liệt sau khi tỉnh dậy hai người đều không có, chỉ thấy lúc tỉnh lại vẫn rất tỉnh táo như chưa hề uống rượu vậy.  

             Di động của Tề Đẳng Nhàn vang lên, là Tôn Thanh Huyền gọi tới, nghe thấy ông ta nói: “Tề đại sư, tôi đã sắp xếp xong ở phòng hội nghị lớn trong khách sạn Thiên Địa rồi, cũng mời tới một số bạn bè hỗ trợ làm chứng giúp.”  

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói: “Tôn tiên sinh, ông không cần làm long trọng như vậy đâu. Ông muốn học cái gì thì tôi đây dạy cho ông là được.”  

             “Hơn nữa y thuật của ông cũng ở trên tôi, khẳng định tôi cũng chẳng dạy ông được thứ gì ra hồn….”  

             “Nhiều lắm cũng chỉ là nhiều hơn chút kiến thức cùng với nhìn thấy nhiều chứng bệnh khó hiểu mà thôi, không cần phải phô trương làm lớn như vậy đâu!”  

             Tôn Thanh Huyền lại nói: “Nếu tôi đã thành tâm muốn học thì nhất định phải chuẩn bị tốt trong các trường hợp! Mời Tề đại sư đúng mười một giờ tới, thị trưởng Hoàng cũng sẽ tới để làm chứng cho việc này.”  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể luôn mồm đồng ý, nhìn lại thời gian thấy còn sớm nên thong thả ung dung rửa mặt chải đầu một phen rồi qua cũng không muộn.  

             Lý Vân Uyển thừa lúc Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại thì cũng đã thu thập xong xuôi, ra ngoài lại là mỹ nữ rạng ngời nói: “Tôi tới công ty, có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!”  

             Tề Đẳng Nhàn cho tập đoàn mộc tử một hạng mục có thể kiếm được một hai ngàn vạn, gần đây Lý Vân Uyển đều nhìn chằm chằm vào tiến trình của hạng mục này, tranh thủ có thể kiếm tiền về sớm một chút.  

             Cô ta ngồi xổm ở cửa đi lại giày cao gót của mình, đường cong thân thể vì cúi người mà được phác họa đến mức có hơi kích bạo.  

             Đi giày xong xuôi rồi Lý Vân Uyển xoay người lại, duỗi tay ôm cổ Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: “Anh có phải hơi thất vọng một chút hay không?”  

             “Tôi thất vọng cái gì?” Tề Đẳng Nhàn thắc mắc không hiểu gì cả.  

             Lý Vân Uyển lại dùng sức một chút kéo đầu hắn tới gần mình, sau đó hung hăng hôn lên một cái giòn tan.  

             Không chờ Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn lại, Lý Vân Uyển đã buông tay ra, tiếng cười như chuông bước ra khỏi cửa lớn.  

             Đôi chân thon dài uốn lượn phối hợp với mông cong để lại cho Tề Đẳng Nhàn một bóng dáng hoàn mỹ.  

             “Mẹ nó, người phụ nữ này thành tinh rồi hả?” Sau khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn nhấc chân đá một cái làm ghế dựa ngã lăn ra.  

             “Ngày hôm qua tôi uống đến mức say như vậy chính là sự việc chưa từng xảy ra trước đây đâu….”  

             Bên môi còn sót lại chút son của Lý Vân Uyển, cùng với những ly rượu vang đỏ tối qua lưu lại một chút hương rượu.  

             Tâm tình của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tốt lên, dọn dẹp một chút cho thoả đáng rồi tới tiệc rượu ở đại sảnh hội nghị trong khách sạn Thiên Địa.  

             Rất nhanh đã tới khách sạn Thiên Địa, hắn vừa tiến vào đại sảnh hội nghị đã thấy người của Kiều gia và Kiều Thu Mộng đều đang thấp thỏm chờ đợi gì đó.  

             “Anh lại biết được tin tức từ đâu ra mà chạy tới đây gây sự hả?” Kiều Thanh Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khinh thường cười lạnh hỏi.  

             Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở đây, hôm đó lúc Tôn Thanh Huyền xem bệnh cho Kiều lão gia tử thì hắn đã rời đi rồi.  

             Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp: “Tôn Thanh Huyền muốn bái tôi làm thầy, hay là tôi không nên tới đây? Khiến ông ta không thể bái sư được?”  

             Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh ngẩn người, sau đó một đám thi nhau bật cười ha hả.  

             Kiều Thu Mộng đỏ mặt, trực tiếp cúi thấp đầu xuống, hận không thể không quen biết người tên Tề Đẳng Nhàn này.  

             Tôn Thanh Huyền muốn bái một người tên Tề đại sư có y thuật cao minh làm thầy, có liên quan gì đến tên cảnh ngục như hắn đâu?  

             “Ha ha ha cười chết tôi rồi, không nghĩ tới anh dám nói như vậy thật!”  

             “Thật sự cho rằng mình và đại sư kia có họ giống nhau thì có thể đi nói lung tung khắp nơi đúng không? Cẩn thận Tề đại sư đánh vỡ mồm của anh đấy!”  

             “Anh cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ vừa khéo cùng họ với Tề đại sư thì lập tức chạy tới đây ăn vạ người ta hả? Có thấy mất mặt hay không vậy?”  

             Người Kiều gia đều nhịn không được trào phúng hắn, một đám dùng ánh mắt hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             Kiều Thu Mộng nhấp môi, trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể bớt tranh cãi lại một chút đi được không? Anh không nói thì cũng sẽ không có ai bảo anh bị câm đâu!”  

             Tề Đẳng Nhàn vốn còn định mỉa mai đáp trả nhưng nghe thấy Kiều Thu Mộng nói vậy thì chỉ nhún vai, lười nói thêm.  

             Đúng lúc này đệ tử của Tôn Thanh Huyền, Tôn Hữu Vi đi tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngày đó đúng thật là bị cậu nói trúng phóc, bệnh của Kiều lão gia tử thuộc về dạng bệnh khó hiểu, đích xác không thể dùng phương pháp như trước kia để giải quyết.”  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ liếc anh ta một cái, lười nói chuyện.  

             “Nhưng chốc nữa cậu không cần phải mở mồm nói chuyện đâu!”  

             “Hôm nay là ngày tốt của sư phụ Tôn Thanh Huyền của tôi, nếu anh dám quấy rối thì tôi sẽ trực tiếp ném văng cậu từ đâu ra ngoài!”  

             “Sư phụ của tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy, hy vọng mọi người có thể làm chứng thật tốt.”  

             “Lát nữa sư phụ sẽ mời Tề đại sư ra tay chẩn bệnh khó hiểu của Kiều lão gia tử, các vị cũng có thể được mở mang tầm mắt!”  

     Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, lắc lắc đầu nói: “Tề đại sư chẳng qua là do Tôn tiên sinh tán thưởng lên thôi….”  

             “Câm miệng!”  

             “Cậu là ai mà cũng dám nghi ngờ Tề đại sư?”  

             “Tề đại sư là người mà đến sư phụ tôi cũng than thở là bản lĩnh không bằng, cậu cảm thấy bản lĩnh của mình còn cao hơn người ta nữa sao? Có được tư cách đánh giá nhân vật như người trời của Tề đại sư?”  

             Tôn Hữu Vi giận dữ quay đầu chỉ vào Tề Đẳng Nhàn quát lớn.  

             Kiều Thanh Vũ cũng nói: “Tề Đẳng Nhàn anh mau câm miệng lại đi! Ông nội còn đang chờ được Tề đại sư chữa bệnh, nếu ông nội có bất trắc gì thì anh và Kiều Thu Mộng lập tức cút ra khỏi Kiều gia đi!”  

             Sắc mặt của Kiều Thu Mộng cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh nói ít vài câu đi!”  

             Tôn Thanh Huyền lại lắc đầu cười: “Hôm nay tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy nên không đảm đương nổi hai chữ đại sư này được đâu, các vị không cần gọi tôi như vậy!”  

             Mọi người đều cảm thấy là Tôn Thanh Huyền đang khiêm tốn, đồng thời cũng càng thêm mong đợi.  

             Vị Tề đại sư này là thần thánh phương nào thế?  

             Có thể khiến Tôn Thanh Huyền dùng lễ long trọng như vậy tiếp đón!