Tề Đẳng Nhàn bật cười, lắc đầu hỏi: “Thật không biết cô lấy đâu ra cái cảm giác về sự ưu việt này thế?”
“Tôi giúp tập đoàn hướng thị vì nhằm vào cô sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, cái đó chẳng qua là vì tôi phải thực hiện một lời hứa mà thôi.”
Môi Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng giật giật, rõ ràng là mang theo chút khinh thường, cô không hề tin vào lý do thoái thác này của Tề Đẳng Nhàn.
“ngạo tuyết là bạn tốt của tôi, tôi sẽ giúp cậu ấy, nếu anh vẫn tiếp tục bất mê chấp ngộ thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi không lưu tình.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói.
“Tuy rằng cô có hơi kiêu ngạo một chút nhưng không phải người tâm địa xấu xa, tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười.
“Để từ ngạo tuyết thành thành thật thật cút về Đế Đô làm ăn buôn bán của cô ta, đừng có đánh chủ ý gì lên tập đoàn hướng thị nữa!”
“Còn cả cô nữa, tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nếu không tôi sợ ngọc gia các cô mất công quá nhiều rồi tới lúc đó cô hết chỗ đặt chân.”
“Nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ, bị vả sưng mặt thì cũng đừng oán trách tôi.”
Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy mấy lời này phá lệ buồn cười, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, lấy cái gì mà tranh đây?
Có lẽ trên người hắn có vài điểm sáng đi nữa nhưng mấy cái đó ở trong mắt Ngọc Tiểu Long chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng đom đóm, sao có thể so sánh được với ánh trăng trên cao cơ chứ?
“Được rồi, vậy tôi chờ anh!”
“Lần này tôi sẽ rời khỏi trung hải một thời gian quay về Đế Đô, tập trung tài sản ngọc gia lại.”
“Đến lúc đó tôi muốn nhìn thử xem, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy thì anh có thể làm nên trò trống gì?”
Ngọc Tiểu Long đột nhiên ha hả cười, xoay người về hướng khác rời đi, vừa đi vừa nói: “Một người có lòng tự trọng là chuyện tốt nhưng lòng tự trọng quá cao khó tránh khỏi sẽ có vẻ lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long rời đi, khoé miệng mang theo tia cười khinh thường, cũng được, ở trong trận đại chiến giữa tập đoàn hướng thị và hai tập đoàn lớn này hãy nghiêm túc đấu một trận đi!
“hướng tổng này, không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao? Sao cô lại cứ không để trong lòng vậy chứ? Cô có biết hôm nay như vậy rất nguy hiểm hay không hả!” Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt Hướng Đông Tinh.
“Xin lỗi, là do tôi quá tự đại.” Trên mặt Hướng Đông Tinh hiện lên một tia thẹn thùng hiếm thấy.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thôi vậy, như thế cũng được, cứ như vậy cô cũng có thể hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Vương Hổ.”
Việc Hướng Đông Tinh xử lý chuyện tình cảm với Vương Hổ thật sự có hơi chút xu hướng chơi với lửa có ngày chết cháy khiến cho cô ta không còn gì để nói.
“Quả nhiên vẫn là Lý Vân Uyển nguyện ý nghe lời mình nhất, để cô ta chờ thì cô ta vẫn luôn chờ chỗ này.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Thấy Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh bình yên vô sự tiến lại, Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi ở trên đường cô ta gặp phải Ngọc Tiểu Long nên cô ta để Ngọc Tiểu Long nên núi xem thử.
Hướng Đông Tinh hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở đây thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói rồi mà, tôi ở trong sơn trang Vân Đỉnh, vừa vặn nhìn thấy xe của cô nên đến nhìn qua một chút.”
Hướng Đông Tinh giật mình, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn có nhà ở trong sơn trang Vân Đỉnh.
“Vừa rồi anh với Ngọc Tiểu Long nói chuyện gì thế?” Hướng Đông Tinh lại hỏi.
“Tôi hơi khát nước, cô không thấy khát hả? Về nhà uống cốc nước rồi hỏi tiếp.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hướng Đông Tinh theo Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển tới trước cửa ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ thì lại lắp bắp kinh hãi hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vậy mà ở nơi này?!
Đây chính là căn biệt thự độc nhất vô nhị ở trung hải, năm đó lấy giá hải tỷ trên trời bán cho một người mua thần bí, nghe nói địa vị của người mua này lớn đến kinh người.
“Anh ở chỗ này?!” Hướng Đông Tinh kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cảm thấy cái này chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, nhà ở có tốt như nào đi nữa chẳng phải cũng chỉ để cho người ở thôi sao?
Lý Vân Uyển nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên kia của Hướng Đông Tinh thì trong lòng đắc ý, lúc trước khi mình biết Tề Đẳng Nhàn ở nơi này cũng kinh ngạc không kém gì cô ta.
Không nghĩ tới nhân vật lớn như Hướng Đông Tinh cũng không ngoại lệ kinh ngạc như vậy!
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: “Có thể cho tôi mượn căn nhà này một ngày hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Ra vẻ đó!” Hướng Đông Tinh nói.
Lý Vân Uyển thiếu chút nữa phun sạch cà phê ở trong miệng ra, không nghĩ tới Hướng Đông Tinh sẽ nói ra được lời như vậy!
Hơn nữa, bản thân Hướng Đông Tinh đã trị giá hơn chục tỷ rồi, còn cần phải ra vẻ nữa sao?
Tề Đẳng Nhàn cũng không hỏi han kỹ càng tỉ mỉ đã nói: “Cho cô mượn một ngày cũng được, nhưng cô phải bảo đảm lúc cô trả lại nó cho tôi không bị thiếu thứ gì cả.”
Hướng Đông Tinh nói: “Đương nhiên, đấy là nguyên tắc.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ ra được Hướng Đông Tinh muốn dùng căn hộ này ra vẻ thế nào, nhưng không thể không nói căn biệt thự trị giá hai tỷ này đích thật đủ để kiêu ngạo.
Lúc trước Sở Vô Đạo cũng đủ xa hoa, dùng hai tỷ mua nhà ở, lại tiêu mấy trăm triệu tới trang hoàng, chỉ riêng những chai rượu dưới hầm rượu thôi cũng sánh ngang với giá trị của một công ty nhỏ.
“Ngọc Tiểu Long chuẩn bị quay về Đế Đô gom góp tài sản của ngọc gia, hồi quyết chiến cuối cùng cũng đến rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với Hướng Đông Tinh: “Cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới phải, hiện giờ tập đoàn hướng thị thiếu nhất chính là tiền! Tiền! Tiền!” Hướng Đông Tinh cường điệu liên tục ba lần, hai mắt nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Tôi bảo đảm với cô, thời điểm bọn họ ra tay cũng là lúc tiền sẽ được bổ sung vào chỗ trống.”
Hướng Đông Tinh hỏi: “Có thể có bao nhiêu?”
“Ít nhất năm mươi tỷ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
Lý Vân Uyển ở một bên nghe được thì hãi hùng khiếp vía, Tề Đẳng Nhàn vậy mà phải đưa tiền cho Hướng Đông Tinh, hơn nữa còn là năm mươi tỷ? Tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?
Cô ta rất tò mò nhưng cũng không chen vào giữa đoạn đối thoại của hai người.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy để cho bọn họ biết khó mà lui là tốt nhất, dù sao nhiều tiền như vậy đổ vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp vừa lẫn nhỏ bị ảnh hưởng.”
Nếu Hướng Đông Tinh không có tiền thì dễ nói, thế cục nghiêng về một bên, tập đoàn hướng thị nị nuốt gọn.
Nhưng trong tay Hướng Đông Tinh có tiền thì lại không giống nữa, một trận đại chiến có một không hai này không biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu xí nghiệp.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn rất muốn vả mặt Ngọc Tiểu Long nhưng cũng có tâm từ bi, không muốn nhiều người vì trận chiến ‘thần tiên đánh nhau’ này mà tan cửa nát nhà.
“Hoà bình là dựa vào đánh mà thành chứ không phải chỉ việc cầu là được, mấu chốt phải xem bọn họ làm thế nào đã.” Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói.
Nói chuyện một lúc thì Hướng Đông Tinh mượn thẻ ra vào của Tề Đẳng Nhàn, sau đó lái xe rời khỏi, cũng nói cho Tề Đẳng Nhàn biết khi nào cô dùng thì sẽ nói trước cho hắn biết.
Lý Vân Uyển cảm thấy mấy lời này có EQ rất cao, vì thì có chút tâm hoa nộ phóng.
vừa định chuẩn bị làm chút gì đó với Lý Vân Uyển thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Tôn Thanh Huyền, nói là có một đại hội bái sư mời hắn nhất định phải tới, dù sao đi nữa cũng nhất định phải bái hắn làm thầy.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lão già đầu này cũng không dễ dàng gì, vì muốn học chút xíu từ chỗ hắn mà phải phô trương làm lớn như vậy, chính mình cũng không tiện từ chối cho lắm….
Chỉ có thể thở dài đồng ý.