Ở cửa tiệm bên này đang giăng đèn kết hoa, còn bày đầy lãng hoa, hơn nữa còn mời thêm đội chuyên múa lân đến múa chúc mừng.
Hoàng Sung đứng bên cạnh Nam Thiến, khắp mặt đầy ý cười.
Nam Thiến cũng đang cầm tay một bé gái, cả mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Khung cảnh này làm cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ấm áp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến một cái, nàng dâu của đồ đệ thật xinh đẹp, chỉ riêng khuôn mặt đã chấm chín mươi điểm rồi.
“Chúc mừng khai trương!” Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan cùng đi lên, vừa cười vừa chúc mừng.
“Sư tỷ, còn có… A, Lý tổng, mọi người đến rồi sao!” Hoàng Sung vội vàng tiếp đón bọn họ.
Nam Thiến nói với Dương Quan Quan: “Cô Dương, thật sự rất cảm ơn cô, may rằng lần này có cô, tôi mới có thể bước qua khó khăn, thậm chí còn có thể mở thêm một chi nhánh nữa!”
Hoàng Sung lại giới thiệu với Nam Thiến: “Vị này là Lý tổng của Nam Dương, cũng là quý nhân của anh. Tiểu Thiến, hai người làm quen nhau chút đi!”
Nam Thiến khẽ cúi đầu với Tề Đẳng Nhàn.
“Nhân Nhân, con còn không mau gọi chú đi.” Nam Thiến nói với con gái của mình.
Nhân Nhân chớp đôi mắt to của mình, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: “Con chào chú béo ạ!”
Nụ cười trên maTề Đẳng Nhàn đông cứng trong giây lát…
Một tiếng “Chú béo” của con gái Nam Thiến đã trực tiếp làm cho không khí ở hiện trường có chút ngượng ngùng.
Chỉ là lời nói của trẻ con không cần bận tâm, sẽ không có ai giữ chuyện này trong lòng.
“Lý tổng, thực sự xin lỗi anh!” Nam Thiến vội vàng nói: “Nhân Nhân, con gọi chú là được rồi, không cần phải đặc biệt thêm một tính từ vào phía sau!”
“Vậy con thêm hai từ nhé? Con gọi là chú béo ị được không?” Nhân Nhân mở to đôi mắt vô tội, hỏi mẹ mình.
Hoàng Sung không nhịn được nữa, quay đầu cười rộ lên.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được cười: “Thôi được rồi, tùy theo ý con bé đi, con bé thích gì thì gọi như thế, không có vấn đề gì đâu.”
Cửa hàng mới của Nam Thiến có diện tích không to lắm nhưng cách trang trí lại độc đáo, làm cho mọi người cảm thấy rất có phong cách và đáng để thưởng thức.
Dương Quan Quan nói: “Kiểu dáng của những bộ quần áo này đều do Nam Thiến hao tâm tổn sức mà thiết kế ra, quả thật là rất đẹp!”
Nam Thiến vội vàng đáp lại: “Cô Dương quá khen rồi, tôi chỉ có chút tài mọn này thôi, không dám nhận lời khen của cô đâu. Nếu không có sự giúp đỡ của cô, e rằng bây giờ tôi đã đóng cửa phá sản, còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!”
Khách đến tham gia buổi khai trương cửa hàng ngày hôm nay chia làm hai loại, một phần trong số đó là bạn bè của Nam Thiến, một số còn lại là khách quen của cửa hàng trước đây.
Sau khi dạo qua một vòng cửa hàng, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Nam Thiến thật sự có chút tài hoa, cô tự mình thiết kế ra từng này quần áo đẹp, hơn nữa còn là làm thủ công, tuy rằng giá cả có hơi cao nhưng xem xét kĩ thì lại cảm thấy rất đáng tiền, chất lượng đồ đạc ở đây cũng không thua gì các thương hiệu đắt tiền đẳng cấp cả.
“Nam Thiến, nghe nói cô khai trương cửa hàng mới nên tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng cô!” Lúc này có một người phụ nữ ung dung bước vào cửa hàng, trên mặt còn mang theo ý cười mỉa mai.
Nam Thiến sau khi nhìn thấy người phụ nữ này thì khuôn mặt liền trở nên trắng bệch, lạnh lùng nói: “Sở Vũ, nơi này không hoan nghênh cô, cô mau lập tức cút đi cho tôi!”
Hoàng Sung nghe thấy người phụ nữ này tên là Sở Vũ, anh ta đột nhiên nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên toàn là sát khí.
Người phụ nữ tên Sở Vũ này trước đây chính là bạn thân cũ của Nam Thiến, cô ta cũng là người đã tiếp tay giúp cho tên Nghiêm Động hạ thuốc Nam Thiến vào ngày cô buồn bã nhất, từ đó mới tạo nên bi kịch của Nam Thiến!
“Này, sao cô lại có thể nói như thế chứ? Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng cô đấy, cô lại muốn đuổi tôi đi sao?” Sở Vũ cười nói.
“Cô đừng quên cô có được ngày như hôm nay phần lớn là nhờ công của tôi đấy! Tính ra, cô còn chưa cảm ơn tôi luôn nhỉ?”
“Nếu không phải hôm đó tôi dẫn cậu Nghiêm đến thì làm sao mà cô lại có được tám triệu tệ sau chuyện đó chứ?”
“Không phải cô dựa vào tám triệu này để lấy vốn khởi nghiệp đi kinh doanh sao? Còn muốn trách móc gì tôi nữa?”
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan không khỏi nhìn về hướng của Sở Vũ, ánh mắt của hai người cũng dần trở nên đáng sợ.
“Là một người bạn tốt, tôi đây chính là đang giúp cô đấy! Tên rác rưởi Hoàng Sung này mà so với cậu Nghiêm thì đến tư cách xách dép cho người ta cũng không có, chẳng biết tại sao cô lại có mắt không chịu thấy thái sơn lâu như vậy!” Sở Vũ cười lạnh, nói.