Tuyết Rơi Mùa Hạ

Chương 17: Anh họ




Hạ Linh vừa về đến nhà liền mệt mỏi ngã xuống giường, cô lại suy nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa nãy của mình và Huyền Anh.

Tuy mọi chuyện cũng đã đi theo hướng cô muốn, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn cảm thấy thấp thỏm, không biết tương lai sẽ xảy đến chuyện gì.

Nghĩ tới đó lại thấy nhức đầu, Hạ Linh liền gạt qua không nghĩ nữa, dù sao cũng chẳng đoán được việc tương lai, thôi thì mặc kệ, đến đâu hay đến đó.

Hạ Linh ngồi bật giật, sốc lại tinh thần, lấy đồ đi tắm sau đó vào bài học tiếp thu tinh hoa của nhân loại, cụ thể loại ngôn thứ hai mà cô bắt buộc phải học mang tên tiếng anh.

Làm hết hai bộ đề tiếng anh thì cũng mất ba tiếng đồng hồ. Cô mệt mỏi gục xuống bàn thầm than thở "Sao mà khó thế không biết, rõ ràng đã học thuộc rất nhiều tự vựng, sau đó là ngữ pháp các thì đủ loại, thế nhưng lúc nhìn vào đề bài chẳng khác gì nhìn thấy một đống chữ cổ cả. HuHu lần này tiêu đời mất thôi."

Than thì than chứ cũng vẫn phải làm, dù gì cô cũng phải thi nó, đâu thể bỏ được.

Đang đau khổ vì tiếng anh thì bỗng điện thoại bên cạnh kêu lên 'ting' có tin nhắn.

Hạ Linh dừng lại việc than vãn mà cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị, bạn có một tin nhắn đến từ Thuận An.

- Nhóc con, mau đến đón anh nhanh.

Hạ Linh nhíu mày trước tin nhắn này, không phải anh họ đang ở nước ngoài sao, không lẽ về nước rồi.

- Anh đang ở đâu?

Tin nhắn cô vừa gửi rất nhanh đã có hồi đáp.

- Sân bay quốc tế, đến đón anh nhanh đi, anh bị người ta nhìn sắp mòn hết cái nhan sắc này rồi.



Hạ Linh đọc tin nhắn, thầm đánh giá, ông anh họ này vẫn chẳng thay đổi gì, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt mỗi tội có tính 'tự luyến' hơi cao. Dân mạng hay có câu: Đẹp trai không đáng sợ, đáng sợ nhất mà họ nhận biết được mình đẹp trai. Câu này rất đúng với ông anh họ của Hạ Linh.

Cô cũng chẳng nói thêm gì chỉ gửi một nhãn dán mèo con gật đầu. Một lúc sau, Thuận An liền gửi lại cho cô một nhãn dán với chữ ngoan xung quanh là một đống trái tim. Hạ Linh thoát khỏi đoạn chat, sau đó tắt máy, đi thay đồ đón anh họ.

Từ nhà cô đến sân bay không quá xa nên đi khoảng chửng nửa tiếng là tới. Vừa đến đã thấy ông anh họ đang nhăn nhó đứng chình ình bên đống hành lí.

Hạ Linh không thể phủ nhận sắc đẹp của anh họ, anh ấy đúng là có vẻ ngoài xuất chúng, người thì cao, dáng đi thì phóng khoáng có chút cao ngạo, lại có phong cách ăn mặc rất thời thượng. Đặc biệt thứ thu hút nhiều nhất là khuôn mặt trắng sáng ngời ngời, mà điểm nhấn là đôi mắt màu nâu nhạt hút hồn, chiếc mũi cao, lông mày rậm, với các góc mặt hoàn hảo lai tây. Bởi vì vốn dĩ bố anh ấy là người Ba Lan, thế nên có nét đẹp như thế là phải.

Hạ Linh chậm rãi tiến đến chỗ Thuận An, dường như lúc này anh ấy cũng đã nhận ra cô nên liền cười tươi vẫy tay.

Cô vừa đến, liền nghe anh ấy than vãn.

- Em thật lâu, anh đợi ở đến nỗi sắp bị thiêu cháy rồi đây.

Hạ Linh không vui với lời than vãn này liền đáp.

- Ai kêu anh về mà không báo trước, em đến là may lắm rồi. Anh có biết là ngoài trời bây giờ là hơn 35° không, anh chỉ ngồi trong đây chờ mà đã than sắp bị thiêu cháy. Còn em là con gái anh bắt em đi đón, em chạy ngoài đường nãy giờ chắc cháy khét luôn rồi, ở đó mà trách em.

Thuận An bị lời nói của cô làm cho cứng họng, mặt đang nhắn nhó than vãn liền chuyển sang tươi cười, niềm nở tiến đến nịnh nọt.

- Ừ ừ, anh xin lỗi, thật là vinh hạnh khi được em đến đón. Bây giờ thì đưa anh về nhà trước đi, có gì tính sau. Chứ anh chưa bị thiêu cháy bởi nhiệt độ ngoài trời thì cũng bị thiêu cháy bởi mấy cái ánh mắt quá sức cuồng nhiệt kia mất, mòn hết cả nhan sắc mất thôi.

Hạ Linh nghe thế liền dáo dác nhìn xung quanh, đúng là có rất nhiều ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía hai người, cô cũng không thích điều này. Thế là đưa Thuận An ra xe về.

Thuận An vừa nhìn thấy xe của Hạ Linh liền nhíu mày nói.

- Em tính chở anh về bằng cái xe này sao?

Nghe giọng điệu chê bai của anh với cái xe yêu dấu của mình, Hạ Linh liền tức giận nói.

- Đúng thế, anh chê à.

Thuận An nhận ra cô tức giận liền cười hì hì nói.

- Không phải, chỉ là hành lý của anh nhiều lắm xe này chở đâu hết.

Nghe vậy cô nhìn qua đống hành lý bên cạnh, ừ thì đúng là nhiều thật, hai cái vali lớn cùng một cái ba lô nhỏ, nói chung là xe cô không chở được rồi đấy.

- Thế bây giờ làm sao?



Thuận An nghe thế, rất tự nhiên cất giọng.

- Thì gọi taxi thôi, có gì đâu?

Anh vừa nói xong liền nhận ngay ánh mắt đầy sát khí của Hạ Linh. Thuận An khó hiểu vô cùng, anh cảm thấy cách giải quyết của mình rất đúng mà, sao cô lại tức giận nữa rồi.

Hạ Linh lúc này đã tức đến muốn bốc hỏa trên đầu mà gằn từng chữ.

- Đã định gọi taxi thì sao không gọi ngay từ đầu luôn đi, còn gọi em tới làm gì?

Thuận An vẫn chưahiểu vấn đề, chỉ là nghe cô hỏi gì thì đáp đó.

- Thì anh gọi em ra đón anh chứ sao?

Hạ Linh nghe vậy thì máu nóng dồn lên đáp lại.

- Đón thì về tới nhà gọi em ra đón cũng được vậy, cần gì bắt em dưới cái nắng gần 40° ra đây chỉ để đón anh, cái đồ điên này, anh là thích ngược đãi em hả.

Thuận An cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân Hạ Linh tức giận, ừ nghĩ lại thì anh thấy mình kì quá, nhưng thật ra lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản là muốn cô em họ này ra đón mình thôi ấy mà.

Hạ Linh bị anh chọc tức mà mặt đỏ bừng trông rất đáng yêu. Thuận An quay qua năn nỉ.

- Thôi mà, đừng tức giận, tức giận sẽ mau già, anh cũng đâu có cố ý.

Nói xong còn nở nụ cười tỏa nắng chói chang thẳng vào mặt Hạ Linh, nhưng cô đã miễn nhiễm với cái vẻ đẹp trai này, thế nên đâu có dễ tha thứ, Hạ Linh lườm anh một cái, cô không nói gì, dù sao về đến nhà thì ông anh này chết với cô.

Thuận An thấy vậy cũng chỉ cười, sau đó bắt một chiếc taxi gần đó. Đồ đạc chuyển lên xe xong xuôi, nhưng vẫn chưa thể về, bởi vì còn có một vấn đề, chính là chiến mã thân yêu của cô thì sao.

Hạ Linh nhìn xe máy của mình rồi lại nhìn Thuận An, bỗng cô nở một nụ cười quỷ dị. Thuận An thấy nụ cười đó của cô bất giác rùng mình một cái, có dự cảm không lành.

Một lúc sau

Hạ Linh ngồi trên xe taxi mát lạnh bấm điện thoại vui vẻ vô cùng.

Ở một nơi khác thì Thuận An không được như vậy, anh ngồi trên xe máy của cô chạy về nhà giữa cái nắng ba mươi mấy độ, quá là thảm rồi.

Đứng lại chờ đèn đỏ mà nóng không chịu nổi, gương mặt đẹp trai giờ đầy đã chảy đầy mồ hôi, trông chật vật vô cùng. Anh nhớ lại chuyện lúc nãy mà vừa tức vừa không cam lòng.



Sau cái nhìn kì quái của cô mà giọng nói ngọt ngào hơn mức mình thường.

- Anh chạy xe em về đi.

Thuận An vừa nghe vậy liền liên tục lắc đầu từ chối. Hạ Linh thế thế liền nói tiếp.

- Em không hỏi mà là yêu cầu anh lái xe về.

Thuận An mặt mày nhăn nhó đáp.

- Thôi, hay để anh mướn người đưa xe em về nhá, giờ thì anh với em ngồi taxi về.

Vừa nghe vậy liền đáp lại.

- Không được, em không yên tâm. Anh là người gọi em tới thì bây giờ anh phải có trách nhiệm.

Nói xong cô liền lên taxi, nhưng trước khi taxi chạy cô vẫn không quên ló đầu ra nhắc nhở.

- Anh đừng có mà giở trò, em mà không thấy anh về bằng xe máy thì đừng có nhìn mặt em.

Cô vừa dứt lời là chiếc xe liền rời đi, để lại Thuận An với khuôn mặt đau khổ.

Cuối cùng vẫn phải lái xe máy về, bây giờ thì anh đã vô cùng hối hận tại sao lúc đầu không gọi luôn taxi về cho rồi. Làm vậy thì giờ đâu có phải chật vật thế này.

Vừa lúc này đèn đỏ cũng chuyển qua xanh, Thuận An lại tiếp tục đề xe đi tiếp hành trình.