Tuyết Rơi Mùa Hạ

Chương 15: Bí mật của Huyền Anh




Hạ Linh vừa đến lớp thì liền thấy Huyền Anh đang ngồi xem điện thoại. Cô vui mừng chạy thật nhanh đến chỗ cô ấy.

- Huyền Anh, cuối cùng mày cũng đi học rồi, làm tao lo chết đi được.

Huyền Anh vừa thấy Hạ Linh thì cũng cười mỉm một cái rồi nhẹ nhàng đáp.

- Ừm.

Hạ Linh có hơi ngẩn người, trước câu đáp lời có phần quá mức ngắn gọn của Huyền Anh. Nhưng nghĩ lại chắc vẫn còn buồn nên mới thế, cô cũng không nên nói quá nhiều, sợ làm cô ấy buồn hơn.

- Vậy tao về chỗ trước nha, có gì học xong rồi mình nói chuyện.

Huyền Anh không đáp mà chỉ gật đầu, Hạ Linh cũng không nói nữa mà trở về bàn của mình.

Tiết học trôi qua yên bình như mọi ngày, chỉ là gần đây sắp kết thúc kì thi sớm để chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp, nên bài tập cũng nhiều hơn một chút.

Lớp vừa tan, Hạ Linh vội vàng đi tìm Huyền Anh. Nhưng mới thoáng đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu. Có chạy nhanh xuống dưới sân trường, ngó nhìn xung quanh tứ tung, bỗng xa xa phía cổng trưởng cô nhìn thấy một người rất giống Huyền Anh, Hạ Linh liền gọi lớn.

- Huyền Anh...Huyền Anh...



Thế nhưng vì khoảng cách quá xa và quá nhiều người nên dường như Huyền Anh không nghe thấy, cứ thế rời đi.

Hạ Linh thấy thế sốt ruột chạy nhanh đuổi theo, cứ thế cô chạy theo bóng người tới tận một con hẻm cách xa trường. Đến chỗ quẹo, Hạ Linh liền mất dấu, không thấy Huyền Anh nữa.

Cô đứng sững lại nhìn xung quanh, có chút giật mình khi thấy chỗ mình đang đứng là một con hẻm xa lạ, hơn nữa còn có hơi vắng vẻ.

Hạ Linh có chút sợ hãi trong lòng, định quay lại trường thật nhanh. Nhưng vừa bước một bước cô liền nghĩ tới Huyền Anh, trong lòng thầm nghĩ tại sao cô ấy lại đi đến nơi này để làm gì, không biết có xảy ra chuyện gì không?

Rồi cô lại nghi ngờ chính mình, không biết người lúc nãy có phải là Huyền Anh không? Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị cô gạt bay khỏi đầu, cô chắc chắn người đó là Huyền Anh, nhìn bộ đó, cách đi đứng cả cái cặp cũng giống hệt cô ấy, sao có thể sai được.

Vậy thì lại quay về câu hỏi ban đầu, Huyền Anh đến đây làm gì? Hạ Linh vừa tò mò vừa lo lắng, sợ Lan Nah có chuyện. Cô nhịn lại nỗi sợ trong lòng mà quay lại tiến sâu vào con hẻm, đang định tiến lên thì cô nghe thấy tiếng nói thỏ thẻ phát ra từ gõ ngạch gần đó.

Hạ Linh tò mò tiến lại gần, tiếng bên tai ngày càng rõ, là một giọng nam vang lên.

- Huyền Anh, anh nhớ em nhiều lắm, mấy hôm nay có chuyện gì thế?

Hạ Linh sửng sốt vài giây khi nghe người kia nhắc đến tên Huyền Anh, không để cô phải đoán xem thế nào thì giọng ngọt ngào của cô gái vang lên.

- Em cũng nhớ anh, chỉ là gần đây gặp một số chuyện không tốt thôi.

Hạ Linh không ngờ có gái đó lại thật sự là Huyền Anh, những nghĩ lại, dù cho là Huyền Anh thì có vấn đề gì, trai gái nói chuyện yêu đương là chuyện bình thường, dù còn đi học nhưng nhà trường cũng không cấm vấn đề yêu đương, nên việc Huyền Anh có bạn trai là bình thường.

Chỉ là Hạ Linh lại lo lắng một vấn đề khác, nếu là trai gái yêu nhau bình thường thì cần gì phải rủ nhau đến tận đây nói chuyện, Hạ Linh chỉ sợ là Huyền Anh bị lừa thôi.

Hạ Linh cứ đắn đo mãi, không biết nên làm thế nào, hô. nay cô nghe lén họ nói chuyện là đã không đúng rồi, hơn nữa dù sao Huyền Anh cũng là người trưởng thành, tự dưng sẽ có lựa chọn tốt nhất cho bản thân.

Đang mải mê với đống suy nghĩ hỗn độn thì một lần nữa cô lại nghe thấy tiếng người đàn ong kia vang lên.

- Ngoan, hôm nay anh có việc bận, hôm khác bù cho em một ngày đi chơi được không?



Tự dưng nghe thêm lần này, đầu Hạ Linh bỗng nảy số, cảm thấy giọng người đàn ông này cũng có chút quen, hình như là nghe ở đâu đó rồi. Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra.

Bỗng cảm thấy tò mò người này vô cùng, cuối cùng Hạ Linh hạ quyết tâm ló mặt ra lén nhìn hai người họ.

Vừa nhìn ló ra thì thấy hai người họ đang ôm nhau thắm thiết, nhìn trông rất tình cảm. Cô có hơi đỏ mặt xấu hổ khi nhìn trộm người khác yêu đương. Nhưng khi người đàn ông kia quay mặt ra hướng Hạ Linh, thì chút xấu hổ kia của cô chuyển thành sợ hãi, gương mặt màu đỏ liền chuyển qua trắng bệt. Hạ Linh không thể tin những gì mình đang chứng kiến.

Hạ Linh nhất thời bối rối vô cùng, cô không biết lên làm gì cả, chỉ biết vội vàng rời khỏi nơi này trước rồi tính.

Tuy nhiên trong lúc cô bối rối chạy đi vô tình đụng trúng thùng rác gần đó tạo ra tiếng động không nhỏ. Hai người đang ôm nhau bên này cũng bị gây chú ý mà quay lại nhìn.

Do người đàn ông đã sẵn hướng bên phát ra tiếng động nên liền nhìn thấy bóng dáng của Hạ Linh chạy đi. Còn Huyền Anh, lúc quay lại chẳng thấy được gì nữa.

Người đàn ông mặt có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh nói.

- Hình như vừa rồi cô bạn của em đã thấy chúng ta.

Huyền Anh nghe vậy thì mặt liền trắng bệt, sợ hãi cùng lo lắng, lắp bắp hỏi lại.

- Là...là ai thế?

Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi mới lên tiênga trả lời.

- Hình như là Hạ Linh.

Huyền Anh nghe tới đây, suýt đã không đứng vững mà ngã xuống, may là người đàn ông kia nhanh tay đỡ được. Người đàn ông kia lại lên tiếng lần nữa.

- Chuyện này em giải quyết được chứ?

Huyền Anh nghe thế thì ngước mắt lên nhìn người đàn ông cô yêu, có lẽ vì người đàn ông này cô đã phạm rất nhiều lỗi lầm. Thế nhưng vẫn không thể ngừng lại, bởi vì cô không thể không có anh bên cạnh. Huyền Anh ngậm ngùi gật đầu.



Người đàn ông nhận được đáp án vô cùng hài lòng, anh ta hôn lên trán Huyền Anh nhẹ một cái, sau đó cất giọng.

- Anh đưa em về, có lẽ sắp tới chúng ta nên hạn chế gặp nhau, kẻo có thêm rắc rối.

Huyền Anh nghe thế lòng liền trùng xuống, nhưng cũng chẳng thể nói gì, chỉ ngậm ngùi đồng ý với người kia. Một cô gái kiêu ngạo như Huyền Anh khi yêu lại biến thành một người dịu dàng và ỷ lại đến thế, chẳng biết sự biến đổi này là tốt hay xấu nữa.

...

Hạ Linh ở phía bên này vừa chạy ra khỏi hẻm vẫn không thể bình tĩnh mà cứ thế tiếp tục lao đầu về phía trước.

Mặc kệ là phía trước có gì cô cứ đâm đầu chạy, đến khi bị một cánh tay kéo vào lề đường cô mới bừng tỉnh. Đứng trước mặt cô là ánh mắt khó hiểu cùng lo lắng của Minh Hoàng, anh cất giọng.

- Hạ Linh, cậu bị sao thế?

Hạ Linh vẫn chưa bình tĩnh hoàn toàn, đứng trước câu hỏi của anh, cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn rồi im lặng. Minh Hoàng vẫn cứ chăm chú chờ cô đáp, nhưng nhận lại là sự im lặng hoàn toàn, anh bất lực thở dài, chậm rãi nói.

- Để tôi đưa cậu về.

Hạ Linh cũng không từ chối, mặc kệ để Minh Hoàng đưa cô về thế nào cũng được. Tại vì hiện giờ đầu cô toàn là những hình ảnh, lời nói ở con hẻm kia.