*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kẻ yếu ớt, sợ hãi ngay chính cả hạnh phúc, chạm phải bông vải cũng bị thương. Thậm chí đến hạnh phúc cũng có thể làm tổn thương anh ta.’
—— ‘Thất lạc cõi người ’ ( Dazai Osamu)
***
Ngày bốn tháng mười Tô Nam trở lại trường, trước khi đi cô để lại cho Tô Tĩnh hai ngàn tệ. Tiền lương thực tập nhận được ở Bắc Kinh, trừ đi tiền thuê phòng, chi tiêu hàng ngày cùng lộ phí bôn ba khắp nơi tham gia tuyển dụng sau khai giảng, cũng chỉ còn lại được từng đó.
Cũng may mỗi tháng còn có tiền trợ lý nghiên cứu*, học bổng học tập có lẽ cũng đã được chuyển vào đầu tháng.
(*Tiền trợ lý nghiên cứu – R esearch Assistantship – RA: tiền được trả khi làm việc cho trường hoặc cho giáo sư.
Nguồn tài chính để làm nghiên cứu của các giảng viên trong khoa chủ yếu đến từ các Grants. Vì vậy mà một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của các thầy là viết Proposal để xin tiền làm nghiên cứu: có thể là từ chính phủ hay từ các công ty. Có tiền nhưng để nhận đựơc trong các năm tiếp theo thì phải làm ra kết quả và publish… C ác giảng viên bận rộn với các ý tưởng để viết proposal, rồi rất nhiều việc nên phải thuê người làm. Người được thuê ở đây có thể là Post doc nhưng rẻ hơn hết là Graduate Students và được nhận Research Assistanship – T heo Đại học Nha Trang.)
Trước khi đi, Tô Nam đến siêu thị tìm mẹ Tô, nói với bà những lo lắng của mình, bảo mẹ Tô khoảng thời gian này cố gắng quan tâm Tô Tĩnh nhiều hơn —— cô ấy không có công việc, hai mẹ con lại thường xuyên nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa, thời gian dài, sợ sẽ…
Sau kỳ nghỉ, Tô Nam nhận được email của tập đoàn S, thông báo cô đã vượt qua vòng bốn, tiến vào vòng phỏng vấn tiếp theo.
Tim Tô Nam đập loạn nhịp, nín thở đọc thật nhanh, đọc xong lại quay ngược ra ngoài nhìn tiêu đề ‘S – Xin chúc mừng’ trong hộp thư đến, như thể mình đột nhiên không nhận ra được mặt chữ.
Cô nhớ tới lời hẹn ngày mười lăm đi huyện W khảo sát cùng Trần Tri Ngộ, nếu có thể mang theo offer của tập đoàn S đến gặp anh thì còn gì tốt bằng.
Tựa như trong sắc trời ảm đạm, cuối cùng cũng ló ra chút ánh sáng, cái cảm giác bất lực nghẹt thở sau chuyến về nhà cũng biến mất đôi phần.
Mười gương mặt của vòng trước, chỉ còn lại cô và một nam sinh khác của đại học Đán tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng.
Xác suất là năm mươi phần trăm, hơn nữa, biết đâu cả hai đều sẽ được tuyển dụng?
Trao đổi với HR những vấn đề vô cùng thực tế, tiền lương, kế hoạch công việc, nơi làm việc mong muốn vâng vâng. Trò chuyện rất nhanh, hai mươi phút đã kết thúc.
Sau đó là chờ đợi tin tức, thời gian ba ngày, quả thực sống mỗi ngày bằng một năm.
Trang web chính thức, weibo, ins… của tập đoàn S bị cô lật tung đảo lộn. Trụ sở chính của tập đoàn S ở Trung Quốc đặt tại thành phố Sùng, thực tập sinh phải trải qua các dự án toàn cầu, các khóa thực tập, huấn luyện của tập đoàn… rất nhiều giai đoạn, mất khoảng gần hai năm mới có thể bắt tay vào tham gia quản lý công ty, năm đầu tiên làm việc sẽ nhận được tiền lương mười lăm vạn.
Bất luận là ‘thành phố Sùng’ hay ‘mười lăm vạn’ đều khiến cô kích động đến mức không kìm được tưởng tượng, nếu lấy được offer sẽ thế nào.
Viết luận văn mà những ý nghĩ ngốc nghếch cứ bật ra, rồi tự cười ngô nghê một mình.
Cô nghĩ, việc đầu tiên làm là gọi điện cho Trần Tri Ngộ, nhưng thoạt tiên sẽ không đi thẳng vào vấn đề, mà chỉ lấp lửng gợi ý khiến cho anh tò mò.
Cô sẽ sớm đi thực tập, như vậy có thể đến thành phố Sùng;
Địa chỉ của tập đoàn S cách đô thị đại học không xa; cô có thể, có thể được nhìn thấy Trần Tri Ngộ mỗi ngày;
Ban ngày đi làm, buổi tối viết luận văn, gặp phải những chỗ không viết được, còn có thể thỉnh giáo anh;
Cô thích góc đọc sách của anh, sau đó muốn anh ngồi trên sofa nhỏ đọc sách ru cô ngủ…
Cửa sổ đóng kín, bên ngoài trời nổi gió, tiếng gió lao xao như vọng về từ nơi nào xa lắm, càng làm bật cái không khí yên ắng tĩnh mịch của ký túc.
Cô không nhận ra mình đang đặt bút viết hoài lần này đến lần khác ba chữ Trần Tri Ngộ lên mặt sau của tập đề tài báo cáo.
Tên anh rất đẹp mắt, nghe cũng thật hay, nhìn một lần tựa hồ khắc sâu vào lòng chẳng thể quên.
Đột nhiên trên màn hình bật ra thông báo có thư đến, Tô Nam luống cuống tay chân, quăng bút xuống cầm chuột click vào.
Đúng lúc đó, điện thoại để trên bàn cũng rung lên.
Cô vừa nhận điện thoại, vừa xem nội dung email.
Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Tô lẩn khuất tiếng nức nở: “Nam Nam, con có thể về nhà một chuyến không… chị con…”
Tô Nam sửng sốt: “Sao vậy mẹ?”
“… đi tìm người phụ nữ kia của anh rể con, xô đẩy cô ta bị thương… đang ầm ĩ, muốn kiện chị con…”
Trên màn hình máy tính, mấy chữ ‘sorry’, ‘failed’ chen chúc đâm vào mắt cô.
Đầu óc bỗng chốc trống hoang.
Cúp điện thoại, đóng máy tính, Tô Nam đi tới cây nước nóng lạnh rót một ly nước.
Nỗi hốt hoảng sợ hãi tràn ngập trong lòng, định ra mở cửa sổ, điện thoại lại reo lên.
Cô cuống quýt bước tới lấy, chân lê đôi dép sandal, ngón chân vấp mạnh vào ghế.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói Trần Tri Ngộ.
Cô bụm miệng, cúp máy, khom người ngồi xổm xuống nắm lấy ngón chân, đau buốt thần kinh, nước mắt vô thức rớt xuống.
Bạn cùng phòng nghe thấy tiếng động hỏi thăm có chuyện gì, cô huơ huơ tay, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Di động trên bàn lại vang lên, Tô Nam không dám treo máy, sợ anh lo lắng.
Bàn tay cứ liều mạng nắm chặt ngón chân, cảm giác đau đớn kia như bị xé toạc ra thành vô vàn lát nhỏ.
Cô nuốt nước mắt xuống, hắng giọng, cảm thấy thanh âm của mình đã trở lại bình thường, vội ấn điện thoại trả lời.
“… Lúc nãy anh gọi, em không cẩn thận làm rớt điện thoại xuống khe giường, vừa mới nhặt ra…”
Trần Tri Ngộ bật cười, bảo cô vụng về: “Anh tưởng em xảy ra chuyện gì…”
Ngón chân sưng tấy rất to, toàn bộ phần móng rướm máu bầm đen.
“Không có đâu, em có thể xảy ra chuyện gì chứ…” Cô gắng gượng, trong giọng nói còn đong đựng tiếng cười: “Có chuyện này… Anh có thể đừng giận em được không?”
Bên kia dừng một thoáng: “Chuyện gì vậy em?”
Khoảnh khắc ngừng ngắt đó, Tô Nam đoán có lẽ Trần Tri Ngộ đã biết cô muốn nói gì rồi.
“Ngày kia, em có một buổi phỏng vấn rất quan trọng, không thể đến huyện W cùng anh…”
Một hồi im lặng.
“Phỏng vấn công ty nào vậy?”
“Dạ… Netease.” Cô nói bừa.
Trầm mặc thật lâu, lâu đến nổi tưởng chừng ngón chân đang sưng to không còn đau đớn nữa, rốt cuộc cũng nghe thấy Trần Tri Ngộ lên tiếng: “Được rồi, anh biết rồi. Em chuẩn bị cho tốt.”
Thanh âm bình thản, không nghe ra được cảm xúc gì.
Trong cơn đau, nửa người cô buốt lạnh.
***
Xử lý qua loa vết thương ở ngón chân, thu dọn hành lý, chạy về thành phố Túc.
Cửa khép hờ, Tô Nam đẩy cửa đi vào.
Mẹ Tô đứng bên cửa sổ lau nước mắt, góc sofa, Tô Tĩnh một tay ôm Ninh Ninh, nét mặt bằng lặng hững hờ. Ninh Ninh khóc đến khản giọng, vùng vẫy muốn leo xuống.
“Mẹ.”
Mẹ Tô quay lại: “Con về rồi à.”
Ninh Ninh càng giãy mạnh hơn, vươn cánh tay bé xíu ra thút thít gọi: “Dì nhỏ.”
Tô Nam đi qua, ôm Ninh Ninh từ trong tay Tô Tĩnh, dỗ dành mấy câu.
“Tình hình thế nào rồi ạ?”
“Vương Thừa Nghiệp đứng ra giải quyết, không khởi kiện, nhưng chị con phải đồng ý ly hôn với hắn.”
Vương Thừa Nghiệp chính là anh rể của Tô Nam.
Tô Nam đưa mắt nhìn sắc mặt lãnh đạm của Tô Tĩnh: “Chị trả lời thế nào ạ…”
Tô Tĩnh chậm rãi ngước lên: “Chị không ly hôn.”
Trên cửa sổ, đốm bùn nhìn thấy hồi đầu năm kia vẫn còn nằm đó chưa lau đi, mặt kính phủ một lớp bụi xám xịt, ánh sáng xuyên qua cũng mông lung mờ mịt, không gột sạch như nhau.
Khuôn mặt bé xíu của Ninh Ninh chôn trên bờ vai cô, nhỏ giọng nức nở.
Tô Nam dịu dàng vuốt ve lưng Ninh Ninh, lòng trống trải mệt mỏi không biết phải nghĩ gì làm gì, một cảm giác phiền muộn không tên trỗi dậy nuốt chửng cô.
Dường như, dường như mỗi lần cô cố gắng chạy thật nhanh đến nơi có ánh sáng, đằng sau luôn có một vòng xoáy tựa hố đen thăm thẳm không ngừng kéo cô lại.
Ánh mắt Tô Nam và Tô Tĩnh giao nhau giữa lưng chừng khoảng cách, thật sự có thể cảm giác được trái tim mình buốt lạnh như thép nguội, những lời kìm nén bao nhiêu năm, chẳng kịp nghĩ ngợi cứ thế lần lượt bật thốt ra: “Chị cho rằng chị chỉ vừa bước qua tuổi đôi mươi trẻ trung xinh đẹp? Chẳng cần phải làm gì, cũng có một đám đàn ông vây quanh…”
Tô Tĩnh trừng to mắt.
Tô Nam: “Không việc làm, đến tiền mua băng vệ sinh cũng phải hỏi xin đàn ông, chị sống như vậy có tôn nghiêm sao?”
Tô Tĩnh giận run người, chẳng màng nhìn ngó, ném thẳng vật gì đó đang cầm trên tay qua.
“Bộp” một tiếng, máy bay mô hình nhỏ của Ninh Ninh rơi xuống đất vỡ trước mặt Tô Nam.
Ninh Ninh hoảng sợ, ‘oa’ một tiếng khóc òa lên.
“Em và mẹ nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm từng chút để dỗ dành chị, làm chị vui. Chị, chị ích kỷ lắm.”
Ngón tay Tô Tĩnh run rẩy, chỉ vào mặt Tô Nam: “Em đọc sách mấy năm thì cao quý rồi sao?! Nhuộm lông rồi cũng không thể vượt số kiếp đã định biến thành phượng hoàng đâu!”
Cô ấy xông lên, giơ tay giật Ninh Ninh lại.
Ninh Ninh khóc đến tắt tiếng, không ngừng hét gọi ‘Dì nhỏ, dì nhỏ…”
“Dì nhỏ của con tốt, sao con không đi theo làm con gái luôn đi?! Mẹ vất vả cực khổ nuôi con lớn thế này, mẹ mới ‘thật khốn kiếp’ là mẹ con!”
Hốc mắt mẹ Tô đỏ hoe, vội vàng chạy tới ôm Ninh Ninh: “Ninh Ninh còn nhỏ như vậy! Con nổi giận với nó gì chứ!”
“Chẳng phải kể từ lúc con bắt đầu gả cho Vương Thừa Nghiệp, hai người đã coi thường con rồi sao? Vì cái gì mà con không chịu ly hôn? Từ nhỏ đến lớn, bị không ít người chỉ vào mũi hỏi, Tô Tĩnh ba mày đâu, Tô Tĩnh có phải mày không có ba không, Tô Tĩnh có phải mẹ mày đẻ hoang không…”
Tô Nam lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy: “Chị đừng có kéo mẹ xuống nước. Em thật sự coi thường chị…”
‘Bốp’ một tiếng.
Một cái tát khiến hai tai Tô Nam ong ong, hồi lâu sau mới lấy lại được phản ứng.
Mẹ Tô duỗi tay kéo Tô Tĩnh: “Con làm gì vậy hả!”
Tô Nam cắn chặt răng, nói hết những lời còn lại: “Sao chị lại nỡ giày xéo bản thân mình thành ra ma quỷ như thế này.”
Lồng ngực Tô Tĩnh phập phồng kịch liệt, trừng mắt nhìn Tô Nam chằm chằm hồi lâu, tông cửa đi.
Mẹ Tô ôm Ninh Ninh vào phòng ngủ lấy sữa cho con bé, Tô Nam đứng thẫn thờ nhìn ra song cửa sổ.
Một bóng hình xuất hiện dưới lầu, bước thật nhanh xuyên qua con ngõ nhỏ, rồi biến mất trong chồng chất những mái nhà cao thấp chếch xéo.
Ninh Ninh uống sữa xong, ngủ thiếp đi.
Mẹ Tô đi ra, bước lại gần nhìn dấu tay trên mặt cô: “Có đau lắm không…”
Tô Nam xoay mặt đi: “Dạ không.”
Cầm lấy chìa khóa: “Con xuống dưới xem chị ấy…”
Đi hai bước, ngón chân bị dồn ép trong giày đau đến hít thở không thông.
“Chân con bị sao vậy?”
Tô Nam huơ huơ tay.
Xuyên qua ngõ, trên ven sông, nhìn thấy bóng dáng Tô Tĩnh.
Không mặc áo khoác, một chiếc áo đơn bạc phong phanh, thân hình gầy guộc tựa hồ chực chờ cái gió lồng lộng ngoài bờ sông thổi cuốn đi.
Hồi nhỏ, hai chị em trốn trong chăn nói chuyện.
Tô Tĩnh thường nói, Nam Nam em học thật lợi hại, sau này nhà chúng ta phải dựa vào em đó, chị không được rồi, đầu chị ngốc, thật sự đọc sách không vô. Em thấy chị có xinh đẹp không? Chị nộp đơn làm người mẫu cho trang bìa tạp chí, có thể được chọn không?
Còn Tô Nam? Tô Nam thì hâm mộ lúc nào mẹ Tô cũng đặt hết tâm tư lên cô ấy, hâm mộ cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng không cần suy nghĩ làm như vậy có thể giúp được gia đình giảm bớt gánh nặng hay không.
Yêu thương và ghen tị, đều khắc vào trong xương.
Ruột rà đâm dao vào tim nhau, nhát dao trí mạng.
Tô Nam bước tới: “Chị.”
Đôi bờ vai kia run rẩy.
Tô Nam vòng tay, ôm siết.
Tô Tĩnh khẽ giãy ra, nhưng ngay sau đó lập tức xoay người lại, ôm chầm lấy Tô Nam.
Gió xơ xác từ lòng sông thổi vào, mang theo cái ẩm ướt se lạnh của mưa hồi đêm.
Tô Tĩnh siết chặt cánh tay ôm Tô Nam, cổ họng phát ra tiếng khóc khàn đục lặng tắt, hòa vào tiếng gió lao xao.
Như muốn nôn hết tim gan phổi ruột ra ngoài, thống khổ như vậy mà đè nén xuống.
…
Tô Tĩnh đồng ý ly hôn, Vương Thừa Nghiệp chỉ chi một khoản tiền rồi định kỳ hàng tháng sau này đưa phí cấp dưỡng nuôi Ninh Ninh. Ngôi nhà hiện giờ là tài sản trước khi kết hôn của Vương Thừa Nghiệp, Tô Tĩnh phải dọn đi.
Tô Tĩnh mang Ninh Ninh trở về nhà mẹ Tô, nhà vốn không rộng, thêm hai người, thêm rất nhiều đồ đạc, càng có vẻ chật chội hơn.
Nhưng mẹ Tô rất vui, loay hoay quét dọn hết một lượt từ trong ra ngoài, còn cố ý nghỉ nửa ngày ở nhà làm một bàn đầy ắp thức ăn.
Lúc vào bàn cơm, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Nam Tô Tĩnh, rồi rót cho mỗi người nửa chung rượu, cười nói: “Bốn người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, khổ một chút không đáng sợ. Chẳng mấy chốc Nam Nam sẽ tốt nghiệp, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn…”
Tô Tĩnh co rụt bờ vai, một giọt nước mắt rơi vào chung rượu, cô ấy bưng lên, uống một hơi cạn sạch.