Diệp Kiều thị phạm cho mọi người, lấy chính mình làm ví dụ cho các đan tu rằng thiên tài chân chính có thể luyện đan bằng nồi. Nàng phẩy tay, mở lời: "Có ai muốn luyện thử không?"
Liễu Uẩn: "Để ta thử."
Nếu Diệp Kiều không nổ nồi, hắn tự tin với trình độ cao siêu của mình, hắn chắc chắn sẽ làm được như nàng ta.
Mức độ tự tin của các đan tu khác cũng tăng vọt. Diệp Kiều lễ phép lùi lại, nhường sân khấu cho bọn họ tỏa sáng.
Ở đây, các đan tu đều thành thạo việc luyện đan, không cần nàng phải thị phạm lần hai. Nhưng đời đâu đoán được chữ ngờ, chưa được bao lâu các tiếng nổ "bùm" liên tục vang lên.
Tiết Dư nổ nồi rồi đến lượt Tư Diệu Ngôn, Liễu Uẩn nổ nồi rồi đến Miểu Miểu, Miểu Miểu nổ xong lại quay về lượt Liễu Uẩn.
Một đám đan tu, thi nhau nổ nồi, không ai thua ai.
Số lượng nồi đã giảm đi một ít.
Vẻ mặt Diệp Kiều từ hăm hở, tin tưởng đồng bọn biến thành thẫn thờ chết lặng.
"..."
"Mấy người điên hết rồi!" Diệp Kiều nhào đến muốn giật lại nồi: "Mau buông nồi của ta xuống!"
"Cho bọn ta thêm cơ hội đi mà Diệp Kiều." Liễu Uẩn vội vàng xin xỏ: "Ta đã hiểu nôm na vấn đề ở đâu rồi. Hãy tin ta, ta sẽ không bị nổ nồi nữa đâu!"
Các đan tu sau vài lần nổ nồi, đã đúc kết được kha khá kinh nghiệm và nắm được điểm mấu chốt của vấn đề. Lần tiếp theo, mọi người kết đan thành công, mấy cái nồi cũng thoát được kiếp bị nổ tung. Đám người vui mừng chảy nước mắt.
Tư Diệu Ngôn bộc bạch: "Lúc luyện đan cực phẩm, ta còn chưa cẩn thận đến mức này."
Không phải bọn họ xem thường nồi mà là xác suất kết đan thành công quá thấp.
Rốt cuộc Diệp Kiều đã làm nổ bao nhiêu cái nồi mới đạt đến trình độ thuần thục như bây giờ? Phút chốc, mọi người đồng loạt nhìn nàng bằng ánh mắt kính nể.
Đối diện với những ánh mắt của bọn họ, Diệp Kiều ngơ ngác, đầu đầy dấu hỏi chấm, không biết trí tưởng tượng của đám người này lại bay cao bay xa đến đâu rồi.
Hiệu suất của các đan tu rất tốt. Rất nhanh sau đó đã luyện được kha khá đan dược, đủ cho mỗi người một lọ. Diệp Kiều không quên nhắc nhở Bích Thủy Tông: "Sau khi ra khỏi bí cảnh nhớ trả lại số linh thực đã dùng nhé."
Tư Diệu Ngôn giật giật khóe miệng: "Biết rồi."
Sau khi giải quyết được vấn đề đan dược, cả nhóm bắt đầu thương lượng kế sách tiếp theo. Lúc này, chẳng còn ai dám phản đối việc Diệp Kiều sẽ là người dẫn đoàn nữa. Nàng trải bản đồ ra: "Được rồi, tranh thủ trời chưa sáng, chúng ta đi thăm bạn cũ đi."
"Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi." Nàng gọi tên ba người: "Ba người đi tìm yêu thú. Những người còn lại đi theo ta."
Sau cú sốc luyện đan bằng nồi, Liễu Uẩn đã không còn tranh cãi hăng hái như trước. Hắn rầu rĩ: "Khuya thế này không đi ngủ, lại đi nữa sao?"
Tu sĩ cũng cần phải ngủ. Cả nhóm đã ba ngày không được ngủ, sau lần luyện đan hôm nay, ai cũng mệt lả.
"Dẫn mọi người lội ngược dòng." Diệp Kiều cầm bom từ túi không gian ra, quơ quơ trước mặt mọi người: "Hai hai hai~, có ai biết đột kích và du kích không nè?"
"?"
Đó là gì?
Diệp Kiều không có ý định giải thích nghĩa từ. Nàng vội vàng lục lọi túi không gian của Tiết Dư. Khi trước, tam sư huynh hay luyện đan lỗi khiến người dùng đan nhiều lần ngộ độc, cho nên chắc chắn trong túi huynh ấy chứa một vài loại linh thực có độc.
"Tam sư huynh, huynh có linh thực nào có độc không?"
"Có chứ!" Thấy Diệp Kiều lục lọi hồi lâu vẫn chưa tìm được gì, hắn quyết đoán đổ hết linh thực ra ngoài: "Có cái có độc, có cái không có. Nhưng rất nhiều linh thực tương khắc với nhau. Mọi người cần loại độc nào thì cứ tự do kết hợp linh thực luyện chế loại mình muốn."
Tiết Dư mở miệng ngậm miệng đều là độc, độc và độc.
Liễu Uẩn tặc lưỡi: "Hai người bọn mi có đúng là đan tu cứu chữa người gặp nạn không?"
"Đừng bôi nhọ mị." Diệp Kiều phản bác đầy lý lẽ: "Mị là kiếm tu chính hiệu."
"Ờ..." Liễu Uẩn câm lặng. Mi là tam tu, mi muốn làm cái gì tu thì làm cái đó tu.
Lúc hắn nói chuyện, sư muội và sư tỷ của hắn đã tụ lại một chỗ luyện độc. Phút chốc, hai tông trở nên hài hòa hơn bao giờ hết.
Có thể làm đệ tử chân truyền của hai tông môn nghe lời cũng là một loại bản lĩnh.
Nếu người chỉ huy là một người khác, lúc này bọn họ sẽ lại cãi nhau ỏm tỏi.
Đơn giản là vì các đệ tử chân truyền không ai muốn dưới trướng ai, sẽ luôn có người không phục mà chất vấn "mi đang dạy đời ta?", "mi xứng đứng đây chỉ trò chỉ huy sao"...
Sau khi các đan tu luyện chế độc dược xong, Diệp Kiều lại đổ pháp khí hôi từ ma tộc ra: "Chọn cái nào mình biết dùng. Dùng xong, nhớ trả lại cho ta."
Bích Thủy Tông đồng loạt hưởng ứng.
Hiện tại Diệp Kiều chính là chị đại của nhóm. Và đương nhiên, chị đại đã lên tiếng thì bọn họ không dám phản bác, cũng không dám hỏi lại, sợ chị đại mất hứng.
Miểu Miểu nói: "Ta biết dùng cung tên."
Đan tu không có nhiều năng lực tự vệ nên Bích Thủy Tông đã dạy bọn họ dùng một vài vũ khí và công pháp tấn công. Tư Diệu Ngôn biết thổi sáo, Miểu Miểu biết dùng cung. Và cả hai đều thành thạo những vũ khí này.
"Mi cầm cung, bôi độc lên mũi tên, thấy ai thì bắn người đó."
Chiêu này Diệp Kiều gọi là y thuật kết hợp với vật lý.
Miểu Miểu nghe thế, vẻ mặt bất ngờ. Nàng cầm cung tên: "Được! Bọn ta sẽ cố gắng."
"Thế bước tiếp theo là gì?" Liễu Uẩn không ngờ còn có cả cách này, hắn nghe đến mê mẩn, giục Diệp Kiều nói tiếp.
"Tình hình hiện tại là chúng ta trong tối, bọn họ ngoài sáng." Diệp Kiều nghịch pháp khí hình bươm bướm trong tay, tiếp tục giải thích: "Ta đã thả pháp khí nghe lén lên người bọn họ."
Nói cách khác, hiện tại bọn họ nắm hoàn toàn hành tung của đám người Diệp Thanh Hàn. Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, ngại gì không đột kích chơi bọn họ một vố?
Bọn họ chơi dơ được, Diệp Kiều cũng có thể! Bàn về chơi xỏ, chưa biết ai hơn ai đâu.
Trưởng lão ba tông môn nhướng mày: "Con bé Diệp Kiều này, dẫn theo nhiều người như thế, định làm gì đây?"
"Ai biết được." Đối với đệ tử chân truyền mang tên Diệp Kiều này, bọn họ đã từ bỏ suy đoán suy nghĩ còn bé này. Chẳng ai có thể đoán được con bé này sẽ làm gì tiếp theo.
...
Đêm trăng thanh vắng, mây mờ nhẹ nhàng trôi, trong bí cảnh vang lên tiếng động sột soạt. Hai đệ tử nào đó ngồi trên cây, mồ hôi chảy đầy người. Diệp Kiều có thiết bị nghe lén nên dễ dàng biết được vị trí dựng trại của đám người Diệp Thanh Hàn.
Tu sĩ cũng cần nghỉ ngơi, nhất là khi cạn kiệt linh lực. Diệp Kiều thăm dò một lượt. Đệ tử ba tông môn đều mệt lả về cả tinh thần và thể xác.
Lúc này, pháp khí hình bươm bướm không truyền ra bất kỳ âm thanh gì. Diệp Kiều vẫn tiếp tục chờ đợi. Không bao lâu sau, có một tiếng ngáy truyền ra. Nàng đưa mắt ra hiệu với mọi người.
Hai mũi tên bắn về phía lều ba tông môn, thế như chẻ tre.
"Mau! Chạy mau!"
Miểu Miểu vừa bắn xong, Diệp Kiều xách nàng lên bỏ chạy.
Mũi tên xuyên qua kết giới, rơi xuống bên cạnh chân Tống Hàn Thanh. Hắn sựt tỉnh, quơ tay lay Sở Hành Chi dậy: "Có người tới."
Nhưng khi Sở Hành Chi ra ngoài kiểm tra tình hình thì những kẻ đánh lén đã sủi từ lâu.
"..."
"Lúc nãy đã có người đến đây."
Động tĩnh nhỏ này khiến ba tông môn lục đục thức dậy. Diệp Thanh Hàn mệt mỏi xoa huyệt Ấn đường giữa trán: "Chắc chắn là đám người Trường Minh Tông. Tối hôm nay cử người luân phiên canh chừng đi."
Tình thần bọn họ đang uể oải, ba ngày nay phải liên tục giết yêu thú, không ai có thời gian ngủ nghê. Lại thêm không có đủ đan dược, tinh thần vốn mệt mỏi nay lại càng mệt mỏi hơn.
Vốn tính toán tối nay sẽ nghỉ ngơi hồi phục sức lực, nào ngờ lại có kẻ chọc ngoáy.
"Sở Hành Chi đi đi." Diệp Thanh Hàn vẫn có tình đồng môn nên bổ sung thêm: "Sau đó đến lượt huynh canh chừng."
Vì thế, Sở Hành Chi canh chừng một canh giờ liền. Người thì buồn ngủ, không khí thì nóng, còn phải làm nhiệm vụ canh giác, hễ có một chút động tĩnh là hắn phải bật dậy xem xét, nhưng kết quả chẳng bắt được gì làm hắn quạu quọ muốn nổi khùng.
Diệp Kiều dẫn theo đồng bọn đan tu nhốn nháo khua chiêng gõ trống, đến khi Sở Hành Chi lại gần thì cả bọn bỏ chạy.
Chạy?
"Đám đó bị điên à?" Tô Trạc cau có mắng to.
Bây giờ bọn họ ngủ thì không được mà không ngủ cũng không được.
Đến khi ngồi xuống nghỉ ngơi thì lại có tiếng động lớn làm cho giật mình.
Lực lượng chênh lệch quá lớn, có đánh cũng đánh không lại nên Diệp Kiều chơi bài tra tấn tinh thần?
Sở Hành Chi lết tấm thân mệt mỏi quay về lều: "Bọn họ chơi cái trò gì vậy? Không bóp nát thẻ thân phận, cũng không cướp túi không gian. Tính hù chết chúng ta hay gì?"
Thần thức khí tu vốn dĩ rất mẫn cảm, Tần Hoài cũng bị đám Diệp Kiều tra tấn đến khốn đốn. Hắn lạnh mặt: "Kệ bọn họ đi, chúng ta cứ đi ngủ. Dù sao thì bọn cũng cũng không dám giao thủ chính diện với chúng ta."
Diệp Kiều vờn qua vờn lại bốn năm lần, ba tông môn đều cho rằng nàng chỉ đang quấy nhiễu tinh thần bọn họ, nên dần dần buông lỏng cảnh giác.
Mà đây lại chính là hiệu quả mà Diệp Kiều mong chờ. Nàng dùng khẩu hình chỉ huy: "Tới lượt chúng ta!"
Minh Huyền nghe vậy lập tức phấn khích.
Hắn đã tò mò thứ tên bom của Diệp Kiều từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội được chơi thử.
Thừa dịp ba tông môn say ngủ, cả bọn lại lặng lẽ đột nhập vào đại bản doanh của bọn họ.
Tống Hàn Thanh nhận ra có hơi thở lạ xuất hiện nhưng sau khi trải qua vài lần bị quấy nhiễu, hắn chỉ nghĩ rằng đám Diệp Kiều lại sắp gây huyên náo để bọn họ không được nghỉ ngơi nên bình tĩnh nằm tiếp.
Không ngờ, chưa đầy một phút sau, có mấy viên tròn tròn nhỏ nhỏ được ném vào lều. Sau đó một tiếng nổ "bùm" vang lên.
"Mẹ kiếp!"
Một vài đệ tử phản xạ chậm, không kịp tránh né đã bị bom nổ trúng, người đen nhẻm, tóc tai dựng đứng.
Sở Hành Chi sợ hãi chửi đổng: "Kí lùm mía!"
Chiêu đánh lén của Diệp Kiều khiến ba tông môn trở tay không kịp, sau đó cũng không dám ngủ. Cả đám tụ lại một chỗ, họp khẩn.
"Đệ có thể đuổi kịp những người kia không?" Diệp Thanh Hàn hỏi.
"Huynh cũng biết mà." Sở Hành Chi nghiến răng: "Đám Trường Minh Tông được mỗi cái sủi nhanh như thỏ."
Công pháp của bọn họ đúng là tiện, vừa thuận tiện công kích kẻ địch vừa đê tiện chạy trốn khi có biến.
"Vấn đề là làm sao bọn họ có thể trụ được đến bây giờ? Tinh thần còn rất tốt. Chuyện này không đúng." Chúc Ưu nhíu mày: "Chẳng lẽ chúng ta đã để lọt lưới con cá nào đó?" Bọn họ đã cướp sót đan tu nào sao?
Tần Hoài lập tức nhớ đến một nhân vật bọn họ đã bỏ quên: "Tiết Dư! Hắn còn sống."
Bởi vì Tiết Dư vẫn luôn lưu lạc một mình nên vô tình khiến bọn họ quên mất kẻ này.
Diệp Kiều thông qua pháp khí nghe lén biết được kế hoạch của bọn họ. Thấy ba tông môn sắp hành động. nàng lập tức kêu đồng bọn rút lui: "Chúng ta đi thôi."
Đám Diệp Kiều cũng không ham đánh nhau, quấy phá ba tông môn kia xong thì chạy.
Chiến thuật của lối đánh du kích là địch tiến ta lùi, mà địch lui thì ta tiến, tình hình không ổn thì sủi.
Đám người Diệp Thanh Hàn không dám ngủ tiếp. Bọn họ cảnh giác nhìn cảnh vật xung quanh đến sáng. Và đám người tra tấn khiến bọn họ cả đêm không ngủ lại không xuất hiện thêm lần nào nữa.
"A a a a, ta phải giết Diệp Kiều!" Sở Hành Chi phát điên sau khi bị tra tấn cả đêm.
Sao trên đời này lại có kẻ chơi dơ như Diệp Kiều.
Khán giả bên ngoài vừa xem vừa tặc lưỡi.
"Cười khùng, đây là chiến thuật du kích? Há há há."
"Ba tông môn này làm gì có cửa chơi lại Diệp Kiều!"
"Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi!"
"So bì trình xỏ lá với Diệp Kiều là sai quá sai!"