Tại sao lại quảng cáo?
Tại sao lại quảng cáo vào lúc này?
"Kí lùm mía, mi biết lựa thời điểm quảng cáo quá ha?" Sở Hành Chi xoay kiếm, đâm mạnh về phía yêu thú. Kiếm phong vốn luôn chém sắt như chém bùn nay lại như đụng phải vách tường. Con yêu thú vẫn không mảy may bị gì.
Diệp Kiều cảm thấy mình đã lựa thời cơ rất hợp lý. Lúc này không tranh thủ quảng cáo thì còn chờ đến lúc nào? Chờ đến khi ra khỏi bí cảnh?
Năm Kim Đan hợp lực xử lý yêu thú Nguyên Anh là một cảnh tượng hiếm thấy. Vì thế, các tán tu bên ngoài tò mò, tập trung hướng mắt về phía bên này. Trong đó, người được chú ý nhiều nhất chính là Diệp Kiều.
"Đan dược Trường Minh Tông? Ái chà, bọn họ cũng có đan tu."
Trường Minh Tông cũng có đan tu. Trong năm đại tông môn, xét về đan dược, Bích Thủy Tông nổi tiếng nhất. Thế nên, khi nghe Diệp Kiều quảng cáo, bọn họ nhất thời chưa phản ứng lại.
Da yêu thú kỳ Nguyên Anh rất dày. Ngoại trừ Chu Hành Vân có thể chém rách da của nó, Sở Hành Chi và Mộc Trọng Hi phải sử dụng kiếm chiêu. Kiếm quyết của Vấn Kiếm Tông chia thành mười loại kiếm pháp, lấy sát ngăn sát. Bóng kiếm sáng lóa phân thành hai, cùng lúc đâm vào yêu thú.
Mộc Trọng Hi không chịu yếu thế, kiếm lướt nhanh như gió. Kiếm thức nhìn thì ôn hòa nhưng tốc độ lại rất nhanh, xẹt qua chặt đứt bàn tay yêu thú.
"Ta nhanh hơn mi." Hắn so bì.
Sở Hành Chi: "Không có ta, mi tưởng mi làm được chắc?"
Hai người bắt đầu ồn ào so bì hơn thua.
"Sở Hành Chi rất mạnh. Nếu đánh nhau với kiếm cốt trời sinh Mộc Trọng Hi thì thực lực cũng xêm xêm." Fan Vấn Kiếm Tông nói.
"Sở Hành Chi đã chững lại ở cảnh giới trung kỳ Kim Đan lâu rồi. Mộc Trọng Hi nhà này chỉ mới mười sáu tuổi thôi! Em bé của bọn ta vẫn còn nhỏ." Fan Trường Minh Tông nói.
"Nói thật thì mị muốn nhìn thấy hai người bọn họ tranh tài solo một-một xem sao. Nhưng tình hình hiện tại thì không được rồi."
Đúng là tình hình hiện tại không được thật.
Sau cả buổi vật vã giải quyết con yêu thú kỳ Nguyên Anh, lúc này mặt trời đã xuống núi. Hai tông môn liếc nhìn nhau, quyết định tạm đình chiến.
Cốt yêu thú, hai tông môn chia đều nhưng riêng nội đan thì Trường Minh Tông lấy.
Sở Hành Chi thở dốc. Hắn mở miệng toan nói gì đó nhưng bị tiểu sư muội Chúc Ưu ngăn lại. Nàng lắc đầu: "Bọn họ nhiều người hơn bên mình."
Sống phải biết ăn theo thuở, ở theo thì. Chơi liều dễ đi sớm!
Sở Hành Chi chỉ đành câm miệng.
Bốn người Trường Minh Tông ngồi dựa lưng vào nhau, người ỉu xìu như cọng bún thiu. Cả bốn không hẹn mà cùng bỏ đan Thanh Tâm vào miệng. Nghỉ ngơi lấy sức một chút, cả bọn lại có tâm trạng tâm sự tuổi hồng.
"Muội lấy đâu ra nhiều đan dược quá vậy?" Mộc Trọng Hi chọt chọt nàng. Vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy hết, Diệp Kiều có thể trụ được lâu như vậy đều nhờ cắn đan.
"Muội tự luyện." Từ rất lâu về trước, Diệp Kiều đã giác ngộ được chân lý, tự cung tự cấp, tay làm hàm nhai mới có thể phát triển bền vững.
"Ồ." Mộc Trọng Hi bình tĩnh cảm thán.
Một phút sau.
Khoan!
"Hả?" Ba người đồng loại nhìn về phía Diệp Kiều, kêu to.
Tiếng của ba người quá lớn, khiến Sở Hành Chi bất mãn nhìn bọn họ, nổi cáu: "Điên rồi hả?"
Nửa đêm nửa hôm lên cơn điên tập thể ha gì?
"Ha ha ha..." Nhìn ánh mắt kỳ quái của hai người Vấn Kiếm Tông, Minh Huyền cười gượng: "Tiểu sư muội của bọn ta hơi chập mạch, ta đang giác ngộ cho muội ấy."
Dứt lời, hắn kẹp cổ nàng, thành thạo kéo nàng lại mở họp.
Hắn nói nhỏ: "Muội nói gì vậy hả?"
Diệp Kiều: "Huynh có nhớ viên đan dược siêu khó nuốt lần trước không?"
Mộc Trọng Hi: "Nhớ rất rõ." Ký ức đó vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn.
Có thể khiến trưởng lão Triệu thốt ra câu "thúi như c*t" thì đủ hiểu trình độ thum thủm nó ở cái tầm thế nào.
"Là muội luyện chế đó." Diệp Kiều chớp mắt, liên tục ám chỉ bọn họ: "Sau này, xin các huynh hãy gọi muội là thiên tài khiêm tốn. Cảm ơn!"