Đệ tử của năm đại tông môn trùng hợp gặp nhau tại thành Vân Thủy. Và như thường lệ, chẳng ai thèm đếm xỉa đến ai.
Người đến thành Vân Thủy lần này đều có tu vi cao, lực chiến mạnh. Tần Hoài nắm chặt thanh kiếm đang giắt bên hông, khi thấy trong đoàn người Trường Minh Tông không có bóng dáng Diệp Kiều, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ cũng đúng, Diệp Kiều tu vi thấp như vậy, Trường Minh Tông không yên tâm thả nàng ta ra ngoài đâu.
Ngọc châu Hỗn Độn, ai cũng thèm khát, nhưng muốn lấy được nó thì phải dựa vào bản lĩnh.
Suốt cả đoạn đường đệ tử của các tông môn im lặng, không nói một tiếng nào. Cả bọn đi theo quản gia vào phủ thành chủ. Diệp Thanh Hàn là người đầu tiên lên tiếng dò hỏi: "Trong thành có Ma tộc gây rối? Có bắt được không?"
"Vẫn chưa." Thành chủ thành Vân Thủy là một gã đàn ông bụng phệ. Hắn thở dài: "Chúng tôi cũng không còn cách nào khác mới phải nhờ đến các vị."
Năm đại tông môn nể tình tới đây đơn giản là vì ngọc châu Hỗn Độn, bọn họ cũng ngầm hiểu nên không ngại hứa hẹn thêm: "Chỉ cần diệt được Ma tộc đang ẩn nấp trong thành, chúng tôi xin hậu tạ ngọc châu Hỗn Độn."
Diệp Thanh Hàn lạnh nhạt gật đầu: "Được."
Hiển nhiên hắn nghĩ ngọc châu Hỗn Độn này sẽ thuộc về mình.
Tiết Dư lại hơi chau mày. Hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
...
Ở diễn biến khác.
Sau một cơn quay cuồng choáng váng, Diệp Kiều chậm rãi mở mắt ra. Nàng nhìn thấy mình đang nằm trên một khu đất trống thì thở phào nhẹ nhõm.
Miễn không phải rơi xuống mộ nhà người ta là được!
Trận Truyền Tống giống bùa Truyền Tống, tác dụng rất tốt, mỗi tội người dùng không biết mình sẽ bị dịch chuyển đi đâu.
Nàng phủi sạch cát bụi bám trên quần áo rồi đứng dậy.
KFC cũng bị đưa đi cùng nàng. Màu lông đỏ chóe của nó quá bắt mắt nên nàng nhét vào ống tay áo để nó tự tìm nơi làm ổ.
Diệp Kiều nhìn sắc trời. Trời từ ráng chiều thành sẫm tối. Vì chưa xác định được mình bị dịch chuyển đến đâu, nàng quyết định ăn một viên đan Bế Khí, dáng bùa Tàng Hình lên người, sau đó tìm một nơi an toàn để quan sát tình hình xung quanh.
Từ phía xa xa, có một toán lính tuần tra đang lại gần. Ước chừng tu vi không cao lắm nên không phát hiện ra Diệp Kiều đang nấp gần đó.
Nàng mon men lại gần một tên lính chậm chạp bị lạc đội ở sau cùng, vươn tay ra, che miệng hắn lại rồi đánh mạnh vào gáy. Tên lính lập tức hôn mê, người mềm oặt.
KFC trợn mắt.
Không ngờ cô nàng này lại dũng mãnh như thế, ở tình huống thế này còn biết đánh ngất người khác.
KFC vừa tỉnh ngủ thì phát hiện mình theo Diệp Kiều đi đến nơi quỷ quái gì đó, khiến nó sợ như chó. Chủ khế ước của nó là tấm chiếu chưa trải Trúc Cơ, luôn nằm ở kèo dưới khi đánh nhau. Đi theo một người "đáng tin" thế này, nó không hoảng loạn mới lạ!
Diệp Kiều đánh ngất tên lính xong, miệng lẩm bẩm câu nói "mạo phạm rồi" tay nhanh nhẹn lột đồ hắn xuống mặc lên người.
Trong tình huống không biết đây là đâu, quần áo nàng đang mặc quá gây chú ý, xung quanh lại không có người nào khác, Diệp Kiều đành liều lĩnh đánh ngất một tên tính rồi đổi quần áo của hắn.
Mặc quần áo xong, Diệp Kiều tìm một nơi thích hợp để ẩn nấp rồi nép vào đó. Nàng tự hỏi tiểu sư thúc không đáng tin kia rốt cuộc đã truyền tống mình đến đâu?
Nàng có thể xác định, đây không phải là nơi nàng biết hay từng đến. Bời vì đám người lúc nãy nói thứ ngôn ngữ gì đó nàng nghe không hiểu.
Diệp Kiều suy tính một lát rồi quyết định chạy trốn. Nơi kỳ lạ này vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, người ở đây lại nói bằng thứ ngôn ngữ nàng không biết. Tiếp tục ngu ngơ ở đây không phải lựa chọn an toàn.
Nàng đang ngẫm nghĩ nên trốn thế nào thì...
"Mi ngẩn người ở đây làm gì? Tính trốn việc hả?" Đột nhiên có người xuất hiện đập mạnh vào lưng nàng.
Nhờ cháo hành đầy tình yêu của trưởng lão Đoạn đã tạo nên phản xạ lì đòn đáng gờm của Diệp Kiều, nên lúc này nàng mới không bị đập cho ngã sấp xuống đất.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không kiên nhẫn của người kia. Nàng lại liếc nhanh về đám người mặc đồ tương tự đang đứng sau lưng hắn. Tu vi cao nhất của đám người này là kỳ Kim Đan, có khoảng chừng bảy, tám người.
Diệp Kiều định thần lại, nếu bỏ chạy bây giờ, bọn họ sẽ phát hiện nàng không phải người ở đây, sau đó nàng sẽ được chuyển nghề từ kiếm tu sang bán muối. Thế nên nàng quyết đoán xoay người này, biết điều đi về phía sau hàng ngũ.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Suy xét từ trình độ mù mắt của tên kia, đội ngũ này hẳn là một tiểu đội không có tính tổ chức cao, không thân thiết với nhau, thậm chí là không quen biết nhau. Cho nên, nàng vẫn có thể trà trộn vào đội mà không bị phát giác.
Tu vi Trúc Cơ của Diệp Kiều không nổi bật, thuộc dạng bình bình, có thể dễ dàng hòa lẫn vào bất kỳ đâu.
Mấy người kia không chú ý đến tên lính lười biếng Diệp Kiều, chúng quay sang xí xô xí xào với nhau. Diệp Kiều nghe không hiểu một chữ nào.
Năng lực học tập của nàng rất mạnh, ít nhất là về phương diện ghi nhớ, nàng chưa từng thua ai. Các từ ngữ thường xuyên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của bọn họ đều được Diệp Kiều thầm nhớ trong đầu.
Nàng theo sau đội ngũ vừa đi vừa quan sát. Mà càng quan sát nàng lại càng cảm thấy những người này hình như giống với... Ma tộc trong truyền thuyết?
Khóe miệng nàng giật giật.
Chỉ số may mắn của vượt qua ngưỡng không, xuống thẳng hàng số âm rồi sao?
Nàng thà bị truyền tống đến bãi tha ma nhảy cha cha cha, còn hơn bị truyền thẳng đến đại bản doanh của Ma tộc. Ít nhất thì chủ mộ sẽ không đội mồ sống dậy rủ nàng chầu trời!
"Ngày mai chúng ta sẽ đi đến thành Vân Thủy. Nghe nói bên đó đã gom đủ người."
"Tu sĩ của năm đại tông môn đều có mặt." Hắn nở một nụ cười dữ tợn: "Phải khiến bọn chúng một đi không trở lại."
Mấy câu trước Diệp Kiều đoán nghĩa được một chút, còn khúc sau nàng không nghe hiểu. Nhưng không sao, ước chừng mấy chữ đó cũng không có nghĩa gì tốt đẹp.
Tu sĩ có thể truyền tin bằng ngọc giản nhưng tình hình hiện tại lại không thích hợp để làm điều đó.
Hơn nữa, dựa vào cuộc trò chuyện của Ma tộc, hình như bọn họ nắm rất rõ động tĩnh của các đệ tử chân truyền, e rằng bọn Mộc Trọng Hi vừa bước chân vào thành Vân Thủy đã bị Ma tộc theo dõi.
Mạng lưới tình báo của Ma tộc lớn mạnh thế sao?
Giữa các suy đoán mơ hồ, Diệp Kiều đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Chờ đã... Đám đệ tử chân truyền ngok nghek của năm đại tông môn sẽ không ngok nghek đến mức mặc tông phục đi vào thành Vân Thủy chứ?!
Hình như, khả năng này thật sự có thể xảy ra!
Lúc các sư huynh đi cũng không thấy thay quần áo. Nói cách khác, một đám đệ tử chân truyền không biết trời cao đất dày, dám nghênh ngang đi vào hang ổ của Ma tộc ở thành Vân Trung, thiếu điều muốn truyền hình trực tiếp cho thiên hạ biết "bọn mị đến rồi."
Sau đó, mọi hành động của bọn họ đều bày rõ trước mắt người ta.
Diệp Kiều yên lặng chỉnh lại quần áo. Nàng cảm thấy, với tình trạng đáng tin, làm việc có não của đám cừu con ngok nghek này, sever sẽ toang sớm thôi.
...
"Chúng ta biết tìm Ma tộc ở đâu?" Mộc Trọng Hi nhìn khắp nơi: "Không cảm nhận được điểm khả nghi nào hết."
Người đi kiểm tra khắp phố ngoại trừ Trường Minh Tông, còn có các tông môn khác. Bọn họ sôi nổi đi điều tra nhưng một chút đầu mối cũng không tìm ra.
"Nếu tiểu sư muội ở đây..." Minh Huyền chống cằm: "Muội ấy sẽ làm gì nhỉ?"
"Đừng nhắc tiểu sư muội." Mộc Trọng Hi nằm dài trên bàn, chán nản lầm bầm: "Có nhắc thì muội ấy cũng đâu xuất hiện."
Hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thành Vân Thủy tuy chỉ là một thành trì nhỏ nhưng người sinh sống ở đây lại không ít. Muốn tìm ra Ma tộc trong số những người này, chẳng khác gì mò kim đáy bể. Đám người đã ở phủ đệ của thành chủ được bảy ngày, nhưng vẫn chưa tìm thấy được điểm khả nghi nào.
"Các tông môn khác có tin tức gì không?" Mộc Trọng Hi chọt chọt người kế bên.
Tiết Dư lắc đầu: "Không có."
Cả đám người cứ nhặng xít cả lên, chẳng tìm được bất kỳ manh mối gì.
Chu Hành Vân vừa nghịch tua rua của khăn trải bàn vừa nói: "Thành Vân Thủy nhỏ thế này... thật sự có ngọc châu Hỗn Độn sao?"
Hắn vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ điều này, nhưng đây lại là thông tin năm đại tông môn đưa ra, không thể nào là giả được.
"Có thể là gặp được cơ duyên bất ngờ nào đó nên có được chăng?" Minh Huyền nhún vai: "Đâu phải hàng ngon hàng xịn nào cũng rơi hết vào tay năm đại tông môn và tám đại gia tộc đâu!"
Tiết Dư: "Không biết tiểu sư muội với tiểu sư huynh ở chung như thế nào?"
Chắc là mấy ngày nay rất đặc sắc nhỉ?
Hi vọng Diệp Kiều sẽ không bị tiểu sư thúc đày đọa đến thân tàn ma dại.
...
Thanh niên thân tại Tào doanh tâm tại Hán -Diệp Kiều vắt kiệt trí tuệ để ghi nhớ ngôn ngữ của Ma tộc, đề phòng một lúc nào đó vô tình lòi đuôi.
(Thân tại Tào doanh tâm tại Hán, dịch nghĩa: thể xác thì ở bên này nhưng tâm hồn tư tưởng lại ở bên kia.)
KFC nấp kỹ trong tay áo, không dám động đậy nhiều. Nó phát hiện đi theo người chủ nhân này rất kích thích.
Ngủ một giấc tỉnh lại thấy mình được đưa đến Ma tộc. Rồi chủ nhân của nó trà trộn sống ở đây tự nhiên như ở nhà. Và đặc biệt là, nàng ta còn học được ngôn ngữ của Ma tộc!
Ở thế giới bên ngoài tay áo, Diệp Kiều đang cười vui vẻ bắt chuyện với một tên lính Ma tộc nào đó. Dù nàng không biết hắn là ai, nhưng không sao, tự tin nở một nụ cười thật cá tính sau đó tiến hành giao lưu thân thiết, và rồi người lạ cũng thành người quen~
"Khi nào chúng ta đến thành Vân Thủy?"
Tên lính ngạo nghễ nhìn nàng, nói bằng giọng không kiên nhẫn: "Hai ngày nữa."
"Sao chúng ta không khởi hành sớm hơn?"
"Sao mi hỏi nhiều thế?" Hắn cười lạnh: "Đám đệ tử chân truyền cũng đến thành Vân Thủy rồi, sớm muộn gì cũng bắt được bọn chúng. Nhưng để mọi chuyện chắc chắn hơn, Thánh Nữ sẽ đích thân đến đây dẫn dắt chúng ta. Chúng ta ở chỗ này chờ Thánh Nữ đến."
Diệp Kiều ngạc nhiên: "Thánh Nữ cũng tới sao?"
Tần Phạn Phạn chưa từng nói đến sự tồn tại của nhân vật mang tên Thánh Nữ này. Lão chỉ luôn miệng nhắc nhở nhiệm vụ này rất đơn giản, chỉ cần xử lý đám Ma tộc đang gây rối trong thành Vân Thủy là sẽ được thưởng ngọc châu Hỗn Độn. Nếu nhiệm vụ này có chỉ số nguy hiểm cao, các đại tông môn sẽ không phái đệ tử chân truyền đến đây.
Chẳng lẽ tình báo của năm đại tông môn có vấn đề?
Về phần tên lính kia, tiếng cảm thán ngốc nghếch, không biết gì của Diệp Kiều đã khiến hắn thỏa mãn được lòng hư vinh. Vì thế, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều: "Cứ chờ thôi. Chờ đến khi Thánh Nữ đến đây, chúng ta sẽ tóm gọn đám đệ tử chân truyền kênh kiệu kia."
Dứt lời, tên lính ngửa đầu cười to.
Diệp Kiều không biết đây là nét cười thương hiệu của vai phản diện hay chỉ là truyền thống của Ma tộc. Nhưng nàng vẫn nhanh trí cười hùa với hắn.
Đã nắm được tin tức mình muốn, tới lúc tìm cách liên hệ với người thân không có ở hiện trường rồi. Diệp Kiều đợi bọn họ đi sang chỗ khác, cố ý tạo ra một vài hành động nhỏ để xác nhận xem có ai chú ý đến mình không. Sau khi đảm bảo tình huống vẫn ổn và an toàn, nàng yên tâm mở ngọc giản trả lời tin của Tần Phạn Phạn.
Tần Phạn Phạn sốt ruột liên tục hỏi nàng bị truyền tống đến đâu, có nguy hiểm hay không.
Diệp Kiều cúi đầu, nhanh tay trả lời lại:
Tần Phạn Phạn: <...>
Lão bình tĩnh vuốt mặt, nhìn Tạ Sơ Tuyết đang ngồi dưới đất, chân đập mạnh một cái: "Khốn khiếp, mi đưa đồ đệ của lão đi đâu hả?"
Tạ Sơ Tuyết nhanh nhẹn tránh sang một bên: "Sao vậy? Là con bé vòi đệ bùa Truyền Tống mà."
Sau đó hắn lại hất cằm, dáng vẻ đắc ý: "Đệ hào phóng cho hẳn trận Truyền Tống còn gì!"
Tần Phạn Phạn đưa chân sút bay hắn.
Lão tịnh tâm một lát rồi gửi tin cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhìn xung quanh:
Không riêng nàng, mà đệ tử chân truyền các tông môn khác e rằng cũng không thoát được.
Nhiệm vụ này nhìn thấy nào cũng thấy giống bẫy rập.
Diệp Kiều quyết định không hỏi Tần Phạn Phạn có thể điều các sư huynh trở về không. Suy cho cùng, hiện tại thành Vân Thủy đã nằm trong sự khống chế của Ma tộc. Nếu một trong các đại tông môn có điều động gì bất thường, bọn chúng sẽ phát giác và trở nên cảnh giác hơn.
Án binh bất động mới là lựa chọn sáng suốt.
"Mi có từng thấy mặt Thánh Nữ chưa?" Diệp Kiều cất ngọc giản, quay đầu lơ đãng hỏi tên lính bên cạnh.
"Chưa từng." Hắn nói: "Cấp bậc thấp như chúng ta nào có cơ hội được diện kiến Thánh Nữ."
Diệp Kiều: "Ồ thế à."
Với tình thế trước mặt, chính phái bọn học không có bất kỳ ưu thế nào.
Diệp Kiều tiếp tục giao lưu hữu nghị với tên lính kia và khui được rất nhiều chuyện. Nào là Thánh Nữ có vẻ ngoài đại khái như thế nào, nàng ta trước giờ không thích nói chuyện với các lão kỳ Nguyên Anh, mục tiêu hiện tại là bắt gọn đám đệ tử chân truyền.
Và hai ngày nữa, Thánh Nữ sẽ xuất hiện ở đây.
Diệp Kiều từng gặp một ông lão bị nhốt trong bí cảnh trước. Nàng đoán, trong Ma tộc, cấp bậc của ông ta ít nhất cũng phải là cấp trưởng lão.
Nhưng cũng nhờ lão mà nàng học được không ít cách bày, phá trận của Ma tộc. Nhiêu đó cũng đủ cho nàng dùng trong tình huống cấp bách.
Diệp Kiều rũ mắt suy ngẫm. Bỗng nhiên một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.