Tùy Ý Luân Hãm

Chương 19: Muốn tôi tự đút em ăn?




Dung Lê nhìn Tiểu Dương, trợ lý của Lận Bình xách hộp thức ăn năm tầng đưa đến trước mặt cô, bất ngờ đến nói không thành lời.

"Lận Bình kêu em đưa?"

Tiểu Dương: "Đúng vậy, anh Lận nói không biết những món này có hợp khẩu vị chị Dung hay không, nhưng mong chị đừng từ chối."

Dung Lê: "....." Đã không biết đúng khẩu vị của cô hay không mà còn đưa sang?

Dung Lê ăn đồ ăn mà đoàn phim mua, đoàn phim rất có tình người, không khắt khe cho dù là đối với nhân viên công tác, bao gồm cả người dọn dẹp, cơm hộp của ai cũng như nhau, có bốn món, hương vị cũng rất ngon.

Dung Lê cũng thấy vừa lòng, cô không kén ăn.

Mùi thơm của đồ ăn trong hộp thoang thoảng bay ra, Dung Lê đột nhiên cảm thấy hộp cơm trong tay không có mùi thơm.

Cô không nghĩ muốn bản thân khác với mọi người, liền nói: "Em vẫn là mang về đưa cho Lận Bình đi, tôi ăn cơm hộp...khá tốt."

Trợ lý dừng lại một chút, nói: "Chị Dung, chị vẫn nên nhận lấy thì hơn, bằng không em cũng sẽ gặp rắc rối, anh Lận sẽ nói em làm việc vô dụng."

Dung Lê: "....."

Suy nghĩ một chút, không chừng với tính cách coi trời bằng vung như Lận Bình quả thật sẽ nói như vậy. Người trợ lý này tuổi cũng nhỏ, không nên làm khó cô ấy thì hơn.

Nghĩ nghĩ, Dung Lê lại nói: "Vậy giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu ta."

Trình Thích ăn cơm no đi ra, nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, nào là gà bào tương, đuôi phượng ướp ớt, đậu hủ Ma Bà, sườn heo xào chua ngọt, canh trứng thả rong biển.

Trình Thích: "Chị à, fans của chị thật tri kỷ nha, đều là những món ngon không đó."

Nếu là diễn viên, cũng sẽ có fans mò đến tặng đồ, phần lớn đều là những quà, đưa đồ ăn quả thật không nhiều lắm.

Dung Lê có chút đau đầu, giựt giựt mí mắt: "Chị nói đây đều là Lận Bình đưa đến em tin không?"

Trình Thích: "Em tin."

Chị Dung Lê xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào lại không bị chinh phục kia chứ.

"Tin là được, chị không lừa em." Dung Lê nhíu nhíu mi.

"Bất quá Lận Bình cũng thật có ý tứ." Lúc mới gặp dường như còn cảm thấy cô phiền, đột nhiên chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đổi tính.

Thường ngày Dung Lê ăn cơm cũng chỉ ăn no bảy phần, nếu là cơm chiều nhiều lắm cũng chỉ ăn no năm phần. Chiều nay còn phải đóng phim, để bụng đói sẽ càng khó chịu.

"Em ăn chung cùng chị đi, nhiều như vậy chị ăn một mình cũng không hết."

Trình Thích vui mừng: "A! Cảm ơn chị!"

Sau khi nếm thử vài miếng, càng thêm cảm thấy đúng thật là danh bất hư truyền, không hổ danh là tay nghề của đầu bếp Mechilen. Lận Bình đúng thật sống trong nhung lụa, mỗi ngày sống được như thế còn gì dễ chịu hơn.

Tuy vóc dáng của Trình Thích nhỏ nhưng sức ăn lại rất lớn, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi: "Ha ha ha, chị à, em như thế này có tính là trực tiếp hôn môi cùng Lận Bình không!"

"?"

"Ăn đồ ăn giống nhau."

"Nhưng chỗ đồ ăn này Lận Bình chưa ăn qua..." Khóe miệng Dung Lê giật giật. Chắc là không tính đã hôn môi đâu, nếu như thật đã dùng qua, Dung Lê cảm thấy lạnh cả người.

"Em đây mặc kệ, em chính là cùng Lận Bình hôn môi!" Trình Thích cười đến cong cả mắt, cong thành tiểu nguyệt nha.*

*Tiểu nguyệt nha có nghĩa là trăng khuyết, mình nghĩ ý nói Trình Thích cười đến mắt cong như hình trăng khuyết ấy.

Dung Lê lắc đầu, chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, không cần kiêng nể gì mà thỏa sức mơ mộng.

Trình Thích chống cằm: "Chị, chị cảm thấy thích Lận Bình không?"

"Còn đỡ, dù sao cũng không đến mức chán ghét." Cuộc sống của Dung Lê đã sớm bị mài mòn, những người không có quan hệ cùng cô không cần nói đến thích hay không thích, bao gồm Kiều Hi.

Kiều Hi luôn đối đầu với cô, cô không thể nói rằng cô có ghét Kiều Hi hay không nữa.

"Vậy...em có thể chèo couple của hai người sao?" Trình Thích giơ ba ngón tay lên thề: "Em chỉ chèo ở trong lòng ha ha ha, yên lặng mà chèo, sẽ không lên mạng tìm rắc rối."

Dung Lê: "....."

*

Giữa trưa Tống Tuân Thanh tranh thủ trở về văn phòng luật Thiên Cạnh, xử lí một ít công việc khẩn cấp.

Trương Lực do dự: "Tống tiên sinh..."

Tống Tuân Thanh vội vàng kí tên, anh nhướng mày liếc nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Nếu không phải việc quan trọng thì không cần nói với tôi."

Trương Lực hơi khó xử: "Là về...Dung tiểu thư."

Tống Tuân Thanh lập tức buông bút, nhấc mí mắt đảo về phía Trương Lực: "Nói đi."

"Giữa trưa hôm nay Lận Bình đưa cơm đến cho Dung tiểu thư, chính là diễn viên vào vai nam hai của bộ phim." Trương Lực khách quan đem việc này báo lại, không dám thêm bớt, mặc dù anh ta đã cảm nhận được Lận Bình đã có ý gì đó với Dung Lê.

"Ngoại trừ đưa cơm còn việc gì nữa không?" Sắc mặt Tống Tuân Thanh đã lạnh xuống vài phần.

"Không còn."

Tống Tuân Thanh híp híp mắt, giọng nói lạnh lùng: "Là Lận Bình người Gia Hoa sao? Thật lớn mật, dám tranh đoạt người phụ nữ của tôi."

Trương Lực không dám lên tiếng.

Tống Tuân Thanh nhàn nhạt nói: "Đưa phương thức liên lạc với Keta cho tôi."

Tống thị đã bước chân vào đến lĩnh vực ăn uống, có không ít khách sạn lớn, khu vực này đã bị Tống Minh Trạch thành lập từ đầu năm nay, kinh doanh là một quy trình cố định, không có gì phiền phức, vẫn luôn giao cho Tống Tuân Thanh tiếp quản.

Keta là đầu bếp năm sao từ Italy do Tống Tuân Thanh mời đến, lương tháng lên đến ngàn vạn, là đầu bếp trụ cột của khách sạn. Nhiều người đến đây chỉ để thưởng thức tay nghề nấu nướng của ông và không một ai phải thất vọng.

Ngay cả Tống Tuân Thanh hay bắt bẻ đối với đồ ăn cũng phải tán thưởng tay nghề của ông.

Lê Lê hẳn là chưa ăn qua.

Tống Tuân Thanh nghĩ thầm.

Trương Lực ra ngoài, Tống Tuân Thanh còn phải kí thêm mấy phần văn kiện, cuối cùng đã đem công việc xử lí thật tốt.

Vừa định nhắm mắt nghĩ ngơi một chút thì Hứa Chi Chu tiến vào.

"Có việc gì không?"

"Không có việc gì thì không thể gặp cậu à?" Hứa Chi Chu tìm cái ghế ngồi xuống, cầm cây bút xoay xoay: "Như thế nào hả, chỉ lo theo đuổi phụ nữ liền không cần đến anh em rồi?"

Tống Tuân Thanh nhếch khóe môi: "Lười so đo với cậu." (bản edit chỉ đăng tại ⓦⓐⓣⓣⓟⓐⓓ sao_nho_day.)

Hứa Chi Chu dùng bút gõ lên mặt bàn: "Có chính sự."

"Có một diễn viên muốn nhờ đến phòng luật của chúng ta, là một nữ diễn viên rất nổi tiếng, mặc dù danh tiếng có bị bôi đen một chút, tôi thấy vụ làm ăn này cũng khá tốt, nên muốn bàn bạc qua cùng cậu một chút." Hứa Chi Chu nói.

Kỳ thật đây là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, Hứa Chi Chu cũng là cánh tay đắc lực của công ty, theo lý thuyết mà nói hẳn là có thể tự quyết định được.

Nhưng ba năm trước, Tống Tuân Thanh đã đặc biệt nhấn mạnh với bọn họ rằng, chỉ cần là chuyện trong giới giải trí, nhất định phải nói lại một tiếng, không được phép sơ sót.

Lúc trước Hứa Chi Chu có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lí do, không muốn hỏi nhiều, hiện tại đã rõ ràng. Còn không phải vì người phụ nữ mà anh yêu sao? Một tin tức nhỏ cũng không muốn bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Hứa Chi Chu bật cười: "Thời buổi này muốn tìm một người thâm tình như cậu quả thật rất hiếm thấy, nói cậu thâm tình giống trung khuyển cũng không quá đi?"

Tống Tuân Thanh nheo mắt nhíu mày: "Mắng ai giống chó hả?"

Hứa Chi Chu gõ gõ mặt bàn, biện minh cho bản thân: "Thâm tình trung khuyển không phải mắng cậu giống chó, là khen cậu rất thâm tình, cậu xem, chó không phải cũng rất trung thành hay sao?"

Tống Tuân Thanh ý vị sâu xa mà liếc Hứa Chi Chu một cái: "Còn không phải ý cậu nói tôi giống chó hay sao?"

Hứa Chi Chu: "....." Không thể biện minh nữa rồi.

Hứa Chi Chu: "Cậu với em gái Lê đã phát triển đến bước nào rồi hả? Tôi cũng nên quan tâm một chút đến chuyện tình cảm của anh em mình chứ."

Tống Tuân Thanh nhàn nhạt cất giọng: "Ai là em gái của cậu?"

Hứa Chi Chu biết Tống Tuân Thanh bản chất si tình, thật không ngờ đến loại dấm* như vậy cũng ăn, không thể nhịn mà che miệng cười. Người anh em trẻ tuổi của cậu xong rồi, sau này không chừng cứ đi theo phía sau của vợ mà canh giữ!

*Ăn dấm: ghen tuông.

Nắng chiều chân thành và ấm áp, có ánh sáng mạnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tống Tuân Thanh ấn đóng rèm xuống bằng điều khiển từ xa.

“Ngôi sao nào?” Tống Tử Thành chuyển đề tài lại.

Hứa Chi Chu gãi đầu: "Kiều Hi, chắc hẳn cậu cũng biết, hai người không phải còn cộng tác chung ở đoàn làm phim hay sao?"

Nghe thấy cái tên này, Tống Tuân Thanh liền nhíu mi, cảm xúc hỗn loạn vài phần chán ghét dễ hiểu lí do: "Không tiếp."

Không khí bất giác im lặng.

Hứa Chi Chu: "Này! Lần trước đã không nhận vụ chủ tịch Thanh Lâm, lần này cũng không nhận của Kiều Hi. Công ty luật này vẫn còn mở được sao? Tôi chưa từng thấy người tùy hứng như cậu!"

Tống Tuân Thanh ung dung sửa sang lại đồng hồ, thần sắc nhàn nhạt: "Tùy hứng một chút thì đã sao, chẳng lẽ tôi không có tư cách này?"

Hứa Chi Chu: "Ít nhất cậu phải cho tôi một lí do mới được chứ."

Tống Tuân Thanh: "Đức hạnh của Kiều Hi quá thấp, ở giới giải trí có được vị trí của ngày hôm nay đã là tổ tiên tích đức, theo tôi thấy, bước tiếp theo cứ để cô ta tự chọn, luật sở của chúng ta không cần cùng loại người này hợp tác."

Tốt, tốt, lời nói quá hoàn hảo, nói có sách mách có chứng, cộng thêm thần sắc ngay thẳng của anh, một chút đều không nhìn ra đây là đang bênh vực người của mình.

Hứa Chi Chu cười chế nhạo: "Tôi cũng không quên được là ai đã nói qua, tử tù cũng phải có tư cách biện hộ lần cuối? Người ta cũng không phải phạm nhân, tại sao lại không thể ủy thác cho chúng ta?"

Tống Tuân Thanh mặt không đổi sắc: "Cậu nhớ lầm rồi." Dừng lại một chút, anh bổ sung: "Mấy vụ án của giới giải trí sau này cậu cứ tự quyết định đi, không cần nói qua cùng tôi làm gì."

Hứa Chi Chu: "....."

Ông đây hiện tại trở thành công cụ của cậu rồi à?

Hứa Chi Chu: "Vậy vụ lần này của Kiều Hi tôi tiếp có được không?"

Tống Tuân Thanh lạnh lùng đảo mắt qua: "Cậu nói xem."

*

Giữa trưa ngày hôm sau, Dung Lê và Trình Thích định đi lấy cơm, liền thấy trợ lý thường đi theo Tống Tuân Thanh đi đến, trong tay xách theo mấy cái túi: "Dung tiểu thư."

Dung Lê buồn bực: "Có chuyện gì sao?"

Dung Lê nhìn túi mà Trương Lực xách trên tay có in Logo, bên trong giống như đựng mấy hộp đồ ăn, Trương Lực nói: "Đây là đồ ăn mà Tống tiên sinh chuẩn bị cho cô."

Phản ứng đầu tiên của Dung Lê chính là cảm thấy Tống Tuân Thanh uống lộn thuốc? Cô hơi chần chờ, Trình Thích đứng phía sau cô cười đến xuân tâm nhộn nhạo.

Trương Lực: "Tống tiên sinh còn giao cho tôi đi gặp hai nhà đầu tư, sắp đến thời gian gặp mặt rồi."

Đây là muốn nói cô hãy mau nhận lấy. Nội tâm Dung Lê lên án: Sao một đám trợ lí đều buộc cô phải nhận đồ ăn thế này, không nghĩ đến cô thật bất đắc dĩ sao!?

Nhưng mà Trương Lực thân là trợ lý của Tống Tuân Thanh, mỗi ngày đều bận bịu xử lý một đống công việc, còn phải đem cơm đến cho một diễn viên nhỏ như cô cũng đã chịu ủy khuất rồi.

Đáng tiếc, nguyên tắc của Dung Lê là sau khi chia tay người yêu, liền giống như tấm gương đã vỡ, nhất quyết không thể lành lại.

"Cậu mang về đi, tôi cùng Tống Tuân Thanh không có quan hệ gì cả, về sau đừng mang gì đến đây nữa."

Bây giờ mọi người lần lượt đến căng tin ăn cơm, trên phim trường không có ai, nếu có phóng viên hay ai đó phục kích, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này, di động Dung Lê vang lên thông báo.

[Tống Tuân Thanh]: Muốn tôi tự mình đưa cho em hay sao? Có phải như vậy em mới nhận lấy?

Dung Lê ngạc nhiên, Tống Tuân Thanh thật sự tính toán như thần, đã đoán trước cô sẽ không nhận lấy. Lúc Lận Bình đưa đến cô lại nhận, bởi vì do cậu ta muốn cảm ơn với cô, mà Tống Tuân Thanh thì khác, ai biết anh có mục đích gì chứ, hai người sẽ không có khả năng lại lần nữa ở bên nhau.

Dung Lê không trả lời tin nhắn, màn hình di động lại sáng lên.

[Tống Tuân Thanh]: Lê Lê, em là muốn tôi đích thân đút em ăn hay sao? Hay là muốn ăn bằng cách khác, em nói xem?