Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Chương 8: Hoa nở hoa tàn!




tuyết trời lạnh giá!Đại An quốc đã sớm chìm vào trong bóng tối hòa cùng với tuyết trắng lạnh giá đến thấu xương, đến nỗi trong phòng thiếu đi hơi ấm của lò sưởi sẽ chẳng ấm hơn nhiệt độ là mấy.

An Hy đang miệt mài với những tính toán của mình, tự nhiên rùng mình một cái cảm cảm giác như có bàn tay lạnh giá đặt trên gáy của mình, tay cũng đã trở nên buốt giá, cứng lại khó có thể viết được nữa.

Để theo dõi thể lực của Lãnh Mặc nên An Hy quyết định ở lại đây luôn, đến sáng mới về phòng ngủ.

“ Quái lạ, sao lạnh thế nhỉ, đã đốt lò sưởi rồi mà?.” An Hy lẩm bẩm trong miệng, rồi đứng dậy.

Đập vào mắt cô là bên trong chiếc lò sưởi đã tắt ngấm rồi, chỉ còn hơi ấm ấm ở bên trong.

An Hy thở dài một tiếng, nhìn Lãnh Mặc đang co ro trên giường, cô khỏe mạnh còn thấy cóng hết cả người nói chi người đang bị bệnh như Lãnh Mặc làm sao có thể chịu nổi chứ.

An Hy đứng dậy lấy áo choàng, đi đến phòng củi lửa.

Vừa mở cửa ra gió rét đã ồ ạt bao quanh lấy cô, An Hy quấn chặt chiếc áo choàng, cố gắng đi thật nhanh.

Phòng củi lửa cách đây cũng không xa lắm, thật ra là các viện luôn sẵn có than trong những màu đông giá rét thấu xương thế này nhưng vì những chuyện của Lãnh Mặc với bọn tiểu nhân, và anh cũng là nỗi ám ảnh của bọn họ thế nên Cung Anh viện cứ thế bị khấu trừ sô than vốn được nhận.

An Hy vừa đi vừa run lẩy bẩy, răng cập vào nhau, trong lòng không ngừng chửi rủa Lãnh Mặc sống không hòa đồng.

An Hy đến phòng củi lửa mà tưởng mình là một cục băng di động.

cố gắng xoa hai tay vào nhau, cô lớ ngớ nhìn xung quanh tối om, một cảm giác cô đơn và đầy sợ hãi, chẳng biết nơi này đúng là nơi dành cho người nữa không mà lại rùng rợn đến thế.

An Hy cầm đèn chạy tới chạy lui tìm người nào đó có thể giúp mình.

Nhưng ngoài tiếng gào thét của của bão tuyết Nguyên chả tìm thấy gì.

Một cảm giác bất lực, tủi thân không biết làm gì, An Hy cảm thấy tủi thân vô cùng, ngồi nghĩ miên man chuyện tại sao mình lại đến đây, lại đến đây trong tình cảnh này.

Người ta lo cơm áo gạo tiền, cuộc sống đời để qua ngày còn cô ngồi đây lo nghĩ chuyện có thể một cái chết vì lạnh.

Đang tâm trạng sầu thảm thì An Hy nhìn một tên nô tài chạy từ xa đến, hắn chạy đến chỗ cánh cửa ngách rồi bước vào, An Hy chẳng kịp lau nước mắt chạy đến.

“ mở cửa, mở cửa.” An Hy đập cửa, Gió tuyết mỗi lúc dày hơn, đã không nhìn thấy con đường đâu chỉ còn cách xuyên ra mới biết được phía trước là gì.

Ánh sáng ấm áp của phòng củi lửa bắt đầu rực sáng hắt qua ô cửa sổ, mang đến một hình ảnh vô cùng ấm áp.

An Hy đi gần đưa tay ra chỗ ánh sáng đó xoa xoa tay, tự nhủ mình thấy ấm áp không thấy lạnh gì.

Cánh cửa mở ra không khí ấm áp bên trong ùa ra bao vây lấy một khoảng không xua tan đi cái lạnh giá.

“ Chuyện gì?” Tên nô tài tí tuổi ranh khuôn mặt không mấy thiện cảm, bực dọc lên tiếng.

“ Xin chào, ta muốn lấy một chút than.” An Hy nhẹ nhàng lên tiếng, giọng còn run run, hơi thở cũng đầy khói, khuôn mặt không ngửng lên, mũ trùm đã che nửa mặt.

“ Không có than, có người thôi cô muốn lấy thì lấy.” Tên nô tài đôi mắt gian xảo nhìn lướt qua An Hy một cái nói.

An Hy hắt hơi mấy cái rồi bỏ mũ ra ngẩng đầu lên nhìn tên nô tài, khuôn mặt đen nhỏ hình lưỡi cày rõ ràng là tướng tiểu nhân, người ngợm hắn những chỗ không có quần áo thì ghét đã cáu lại đen xì, kể cả quần áo của hắn nữa trong vô cùng lem luốc.

An Hy không hiểu nổi sao hắn có thể nói ra câu đó chứ, không có chút liêm xỉ nào.

“ Đại ca, huynh xem hôm nay bãi tuyết to thế này, không có lò sưởi chỉ có mà mất mạng, huynh nể tình ta nữ nhi yếu đuối tự mình đến đây lấy than mà có thể cho ta một ít không, chỗ ta còn có người bị bệnh ngươi nói xem chưa chết vì bệnh cũng chết vì cóng, cứu người như xây bảy tòa tháp mà, để lại phúc phần cho con cháu sau này.” An Hy ngọt giọng nói một hơi dài, xuống nước với tên nô tài.

Hắn nhìn An Hy một cái ánh mắt sáng bừng lên rồi bảo cô vào trong rồi nói.

Đúng là sức mạnh của củi lửa, bước vào như ôm mặt trời ấm áp trong lòng, cơ thể An Hy cũng đã không còn run rẩy nữa, quay ra nhìn tên nô tài cười một cái thật tươi.

“Than ở đây thì đúng nơi lấy rồi, nhưng mà không phải muốn lấy là lấy, sao dễ dàng thế được.” tên nô tài đưa tay sờ sờ cánh tay An Hy, dám lấy bàn tay bẩn thỉu đó áp lên mặt cô nữa.

An Hy cầm lấy cố tay hắn, cố nhịn, trong lòng phải đặt ra hàng ngàn lí do mình nhịn, mình nhịn sẽ mang đến lợi ích gì.

An Hy cầm lấy cổ thắn, bỏ ra, nhưng hắn lại đưa tay kia sờ vào mông cô, An Hy né người sang một bên, ném mạnh cánh tay hắn xuống.

Tên nô tài không bỏ cuộc, An Hy vừa tránh vừa đi đến chỗ đống than, mắt sáng rực lên, nhưng trước hết cô phải thoát khỏi tên dê già này đã.

“Đại ca ngươi cứ đi nghỉ đi, ta tự mình lấy than được rồi, không phải lo.” “ Cô nương xinh đẹp như vậy sao có thể động vào mấy viên than bẩn thỉu được chứ, cô muốn sưởi ấm ở đây không phải ấm áp quá rồi sao, đừng lấy than nữa, ta với cô làm chuyện khác.” Tên nô tài vừa nói vừa đụng chạm An Hy vẻ mặt vô cùng hí hửng.

An Hy cố gắng tránh hắn, đột nhiên vấp phải đám than đằng sau ngã xuống, tên nô tài cũng lao đến vồ vập vào người cô.

An Hy hoảng loạn thực sự, vừa kêu cứu vừa tránh khỏi sự ghê tởm của tên nô tài này.

Nhưng ngoài kia gió rét, làm gì có ai chứ, thân nữ nhi yếu đuối cố chống cự làm sai có thể lại được, màn đêm u ám bao phủ, cuối cùng chỉ có thể tin bản thân mình tự mình cứu mình.

An Hy đôi mắt đỏ ngầu căm phẫn tên nô tài, chỉnh lại quần áo của mình, hắn ta đứng đấy thẫn thờ không dám ngẩng đầu nhin An Hy.

Lúc nãy An Hy đã nói mình bị bệnh truyền nhiễm, cô ngồi nói những hậu quả mà bệnh gây ra, nói vô cùng chi tiết, còn giơ cánh tay băng bó bị thương nói do bị hoại tử, khiến tên nô tài sợ xanh mặt, tự bỏ cô ra, cứ như trời trồng ở đây.

“ Mau lấy than cho ta, nếu không ta đứng đây ngươi sẽ bị lây nặng hơn đấy.” An Hy gằn giọng nói.

Tên nô tài chạy vào cầm một túi than ra nhưng vẫn không chịu đưa cho An Hy.

“Ta phải có tiền chữa bệnh chứ.” Tên nô tài lấm lét nhìn An HyMột cảm giác bất lực, cô thì lấy đây ra tiền chứ, cuối cùng nhớ đến cái trâm bằng vàng lên gỡ xuống dúi vào tay hắn, cười một cái giật túi than đi.

Thay vì cảm giác buồn vì gặp một tên háo sắc thì cô cảm thấy vui vì lấy được than, nhanh chóng trở về phòng Lãnh Mặc, cô đã đi quá lâu rồi.

Căn phòng lạnh lẽo cũng đã ấm áp, Lãnh Mặc mê man hai ngày thì tỉnh, số than cũng hết, chẳng có thể dùng đến ngày thứ ba.

An Hy thở dài, uống mấy bát thuốc, Lãnh Mặc cũng đã ổn, không còn cảm thấy lạnh thấu tâm can nữa.

An Hy mệt mỏi gục xuống bàn, Lãnh Mặc cứ thế nhìn cô rất lâu, tiến đến gần chỉnh lại mái tóc của cô, hắn chẳng hiểu cô có phải nữ nhi không, bình thường chỉ kẹp mỗi một cái trâm còn bây giờ chẳng có gì.

“Đừng động nữa.” An Hy không buồn ngẩng đầu lên nói.

“ Cô không có đồ trang sức nào à? tiểu thư cành vàng lá ngọc của tri huyện mà không có đến nổi cái gì cài tóc sao?.”“ Có, nhưng mà để trả tiền cho tên nô tài thối tha đấy rồi.”“ Trả tiền gì?.”“ Than.

““ Than gì cơ, chỗ than đang sưởi hả, cô mua ở đâu?”“ Phòng củi lửa, ta đã cứu ngươi chết lạnh đấy, ngươi cảm kích à?.”An Hy bất dậy, quay ra cười hỏi Lãnh Mặc.

“ Ai cho cô làm vậy, có phải ta không nói gì cô thích tự mình làm gì thì làm không?”Lãnh Mặc đập bàn một cái thật mạnh, vô cùng tức giận nói với An Hy.

Rõ ràng là vô cớ nhưng Lãnh Mặc cứ bắt đầu nổi điên lên, cảm xúc hỗn độn trong lòng Lãnh Mặc, không thể nào kiểm soát được, chính là cảm giác vừa nổi giận vừa khó hiểu khống chế anh.