Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 64







Đẳng mấy người đi theo hầu nâng Ô Ân đã say khướt trở lại vương trướng, Liễu Tích Âm nghe mùi rượu phát ra nồng nặc, thở dài thật sâu, Ô Ân gặp chuyện thường uống say mới thôi, nàng khuyên vài lần, nàng còn ra lệnh cưỡng chế không cho phép uống rượu, nàng biết trong lòng Ô Ân khổ, nhưng mà cũng không muốn nhìn thấy Ô Ân uống say đến như vậy.


Để người hầu đi ra ngoài, Liễu Tích Âm dùng khăn ướt lau mặt cho Ô Ân, phải bỏ ra sức lực thật lâu mới có thể đổi y phục cho Ô Ân, con ma men luôn là phá lệ trầm.

Ô Ân muốn mượn rượu để hảo ngủ một giấc, nhưng hiện thực lại luôn tàn khốc. Ngày thứ hai sớm tỉnh lại, đầu óc choáng váng, hoa mắt, ngũ tạng như thiêu đốt, gian nan bước xuống giường, tìm một chén nước uống xuống, trong bụng bắt đầu sóng cuộn biển gầm, muốn nôn lại không nôn được.

Cái này xác thực là mượn rượu tiêu sầu, bình thường mọi sự phiền lòng đều bị ném lên chín tầng mây, hiện tại trong đầu Ô Ân chỉ có một ý niệm, say rượu thật làm người khó chịu, lần tới nếu uống thành ra như vậy nhất định chính là cẩu.

Liễu Tích Âm thấy nàng tỉnh dậy liền đứng lên, nhìn nàng khó chịu, phân phó người lấy nước mật ong cùng cháo đến, xoa xoa nguyệt thái dương cho Ô Ân.

Qua nửa canh giờ, cuối cùng cảm giác nôn khan cũng dừng lại, đôi mắt Ô Ân ướt sũng, nói:

"Tích Âm, ta nên nghe lời ngươi, không nên uống nhiều rượu như vậy."

Liễu Tích Âm còn có thể nói gì, người đều đã nhận sai, trách cứ cũng nói không nên lời.

"Ngươi nên nhớ kỹ chính ngươi nói."

"Ừm." Ô Ân nhu thuận gật đầu.

Dùng qua cơm trưa, Liễu Tích Âm nói cho Ô Ân muốn đưa tiễn Diệp Chiêu một đoạn đường, Ô Ân nhắc nhở nàng mang theo một đội binh, liền cùng Thác Á đi bàn bạc sự tình.


Hồng Oanh nhìn Liễu Tích Âm, có chút không xác định hỏi:

"Tiểu thư, người thật sự không trở về Đại Tống sao?"

"Ân!"

"Tây Hạ vương này thật sự tốt như vậy sao, đáng giá để người xa xứ." Hồng Oanh ấp úng. "Huống hồ, nàng còn có vị Trắc phi kia, sau này có thể tìm ba bốn người..."

Khóe môi Liễu Tích Âm gợi lên: "Hóa ra là ngươi lo lắng cái này, Trắc phi chỉ là ngụy trang, về phần sau này lại có thêm ba bốn người!" Nàng khẽ cười ra tiếng: "Cho nàng cũng không dám."

Nhìn tiểu thư cười đến thoải mái, có thể Tây Hạ vương cũng không có kém lắm!

"Nếu như ngươi muốn trở về, có thể cùng __ __"

"Không, tiểu thư ở nơi nào, Hồng Oanh liền ở nơi đó." Hồng Oanh nói thực kiên định, hóa ra khi nàng còn bé người nhà đem nàng bán cho kẻ buôn người, nếu không phải gặp gỡ Liễu Tích Âm, hiện tại không biết bi thảm đến như thế nào, nhiều năm như vậy, tuy là chủ tớ, nhưng kì thực lại giống như tỷ muội hơn.

.

Diệp Chiêu cùng Triệu Ngọc Cẩn rốt cục được thả từ trong địa lao đi ra, binh sĩ đem ngựa Diệp Chiêu dắt đến đây, Đạp tuyết thấy Diệp Chiêu liền chạy đến trước người nàng, liên tục mũi thở hì hì tại bên người Diệp Chiêu nhảy về phía trước, Diệp Chiêu hài lòng kéo dây cương, vuốt ve cổ nó.

Liễu Tích Âm mặc áo hẹp tay buộc thắt lưng cừu y cưỡi trên một con tuấn mã uy phong lẫm liệt, một con ngựa đen kịt thỉnh thoảng thở ra hơi nóng, phía sau nàng ước chừng có trăm tên kỵ binh Tây Hạ bảo vệ xung quanh.

Diệp Chiêu có chút không nhận ra một thân trang phục này của Liễu Tích Âm, này vẫn là cái biểu muội nhược nhược liễu yếu đào tơ sao? Rõ ràng là một nữ tử tay trói gà không chặt, lại giống như kiếm ra khỏi vỏ bao, lộ ra mũi nhọn sắc bén.


"A Chiêu, ta đến tiễn ngươi một đoạn đường."

"Hảo." Trong lòng chua xót gần như làm Diệp Chiêu không thể cười nổi.

Hơn một trăm người hướng quân doanh Đại Tống chậm rãi mà đi tới.

Trong lòng Diệp Chiêu hoàn toàn không có mừng rỡ vì về Đại Tống, không phải ở trong địa lao đã quyết định tốt rồi sao, vì sao hôm nay lại bắt đầu do dự không chừng. Diệp Chiêu liên tục hỏi chính mình, là bởi vì thấy Liễu Tích Âm tự do hào hiệp như vậy sao?

Mà chính mình lại muốn mang nàng về Đại Tống, mặc vào bộ váy bị ràng buộc, vĩnh viễn cũng chỉ có thể ở trong hậu viện khuê các mà chờ, vĩnh viễn bị tam cương ngũ thường đè nặng trên người.

Nàng đã từng không rõ, thế gian có nhiều kỳ nữ tử như vậy, khiến cho lòng người sinh ngưỡng mộ. Vì sao phụ thân muốn nàng gạt đi mộng tưởng của mình.

"Nữ tử dã hữu Lăng Vân Chí, cân quắc hà tằng thâu tu mi."

(Nữ tử cũng có Lăng Vân Chí, chưa từng thua kém đấng mày râu. - ý chỉ ý chính ngất trời không thua kém nam nhân)

Nàng vững tin rằng có một ngày phụ thân có thể phát hiện ra mình ưu tú, nhưng mà đổi lại chính là một lần lại một lần đả kích.

Sau này nàng lại hiểu, phụ thân chỉ muốn nàng có thể bình an ở nhà hưởng hạnh phúc suốt đời, không muốn để nàng trên chiến trường tàn khốc chém giết suốt đời.

Ngày hôm nay nàng mới phát hiện, Liễu Tích Âm cũng không muốn làm một cái nho nhỏ chim lồng cá chậu, nếu như mặc kệ để Liễu Tích Âm ở Tây Hạ, sau đó tự do tự tại, mà chính mình, ngày hôm nay lại muốn bẻ gãy cánh chim non mới sinh cánh.

Thực sự là châm chọc, đã từng không cam lòng phụ thân thay chính mình lựa chọn cuộc sống của mình, hôm nay lại muốn lựa chọn cuộc sống của người khác, cũng không phải không hy vọng Liễu Tích Âm bay lượn trên chín tầng mây, giá như bầu trời đất đai phương đó không phải là Tây Hạ.


Nhưng là không có giá như.

Vì Đại Tống, tất cả đều có thể hi sinh.

Do dự trong mắt Diệp Chiêu dần dần tan đi, liền tính ở Tây Hạ Liễu Tích Âm càng khoái nhạc, cũng không phải lý do nàng là người Tống phản bội Đại Tống.

Một lần nữa Diệp Chiêu kiên định, vô luận Liễu Tích Âm có nguyện ý hay không, quan trọng là, nàng muốn mạng của Tây Hạ vương.

Đi tới phần cuối vùng đất bằng phẳng, đi qua núi rừng phía trước chính là địa bàn của Đại Tống. Liễu Tích Âm đưa tiễn Diệp Chiêu, dọc đường đi hai người cũng chưa từng nói qua một câu nào.

Mọi việc đều có kết thúc.

Liễu Tích Âm đang muốn nói lời từ biệt cuối cùng, Diệp Chiêu lại nói:

"Biểu muội, Tây Hạ vương kia rốt cục có cái gì tốt, đáng giá để cho ngươi rời bỏ Đại Tống."

Nhắc tới Ô Ân, Liễu Tích Âm tự nhiên liền mang theo dáng tươi cười, "Nàng tuy là vua một nước, lại giống như một người bình thường, nhưng trong lòng nàng không chỉ có thảo nguyên sa mạc Tây Hạ, còn có núi non sông ngòi Đại Tống."

Triệu Ngọc Cẩn nghe xong cười nhạt một tiếng.

Diệp Chiêu nói: "Không bằng ngươi nói nàng có ý dã tâm bừng bừng, ý đồ thôn tính Đại Tống."

"Đều không giống nhau, nàng mong muốn bách tính Đại Tống an cư lạc nghiệp, cho dù không phải quốc gia nàng thống trị."

"Ta cũng không cảm thấy ta rời bỏ Đại Tống, hay chỉ có thể gả cho một Hán nhân mới được cho là trung quân ái quốc!" Nàng giết Tây Hạ vương đời trước, thù hận Tây Hạ xâm lấn đối với Liễu Tích Âm mà nói, khả là đã báo được.

Từ lúc ban đầu tràn đầy rối rắm, nhưng hiện tại đã dần dần buông ra, Liễu Tích Âm bắt đầu nhận ra có cùng một ít quan niệm giống Ô Ân, chỉ cần trẻ con có thể chơi đùa, người già có thể an nhàn dưỡng tuổi già, ai là hoàng đế, ranh giới của người nào, thì có quan hệ gì đâu!


"Không! Ta không tin!" Lớn lên trong gia đình mấy đời tòng quân, Diệp Chiêu không có cách gì tiếp thu lời nói của Liễu Tích Âm, nàng chỉ cho rằng Tây Hạ vương ngôn hoa xảo ngữ che mắt hai mắt của biểu muội.

Liễu Tích Âm lại thấy rõ rệt ánh mắt của Diệp Chiêu, trực giác có chút không ổn.

Chỉ nghe Diệp Chiêu nói: "Biểu muội, nếu ngươi muốn hận ta, thì hận ta đi!"

Hai người rất gần nhau, Diệp Chiêu còn chưa vươn tay, Truy phong như một nhà thông thái, một cái xoay người mang theo Liễu Tích Âm tách ra. 

[TTS: Không uổng công biểu muội cưng nhà ngươi như vậy]

Liễu Tích Âm lạnh cả người, tuy rằng khó có thể tin Diệp Chiêu lại dùng cách này đối với nàng, chỉ trong nháy mắt liền hiểu rõ dự định của Diệp Chiêu.  Vô luận thế nào không thể để Diệp Chiêu bắt được.

"Truy Phong. Đi mau!" Truy Phong lập tức chạy như điên.

Kỵ binh Tây Hạ theo sát phía sau, đội trưởng đội kỵ binh nhìn chằm chằm Tống quân, rút ra vũ khí.

Đột nhiên trong sơn cốc kỵ binh của Đại Tống cuồn cuộn lao ra không ngừng, đứng đầu chính là Hồ Thanh.

Diệp Chiêu thai đã lớn tháng, không thể cưỡi ngựa đuổi theo, lớn tiếng gọi: "Hồ ly!"

"Biết, Tướng quân!" Hồ Thanh vung tay lên, kỵ binh Đại Tống lập tức hướng Liễu Tích Âm cưỡi ngựa đuổi theo.

Lại chạy ra mấy trăm binh sĩ, trạm thành một đoàn, mỗi người đều giơ lên cánh cung uy danh hiển hách của Đại Tống.

"Chỉ bắn ngựa, không được giết người!