Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 20




Bởi vì chân bị thương không tiện cưỡi ngựa, cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa trở về Hưng Khánh Phủ, Y Nặc quắc roi thúc ngựa trở về, hắn muốn đem tất cả chứng cứ thu thập được đưa cho phụ vương.

Ô Ân cùng Y Nặc mấy năm nay vẫn âm thầm thu thập chứng cứ về cái chết oan ức của mẫu thân, cũng liên hệ với thế lực bộ lạc mẹ đẻ, ẩn nhẫn nhiều năm, thừa dịp Anh Lạp Cổ vương phi quay về bộ lạc thăm thân nhân, mang binh tấn công, diệt toàn bộ bộ lạc Hạ Tỳ , giết Vương phi Anh Lạp Cổ, Lục Hoàng tử Ba Âm, Tứ Hoàng nữ Đồ Nhã, cùng Lục Hoàng nữ Tô Cách.

Tây Hạ vương nghe được tin liền kinh hãi, nhưng Y Nặc trước đó đã cáo trạng Anh Lạp Cổ hại chết mẫu thân Toa Lâm Na, mà chứng cớ vô cùng xác thực. Lại nói Tây Hạ vương có Vương phi, Trắc phi cộng lại, hắn có mười bảy mười tám nữ nhân, tám con trai. Hiện tại, bộ lạc Hạ Tỳ bị diệt, bộ lạc Ô Lan đại thế. Một nữ nhân thâm độc cùng mấy hài tử chưa thành niên thì có là gì!

Vì vậy, hắn vỗ tán thưởng, không chỉ hướng thiên hạ tuyên bố tội trạng Vương phi Anh Lạp Cổ phạm tội khi quân, còn khen ngợi Ô Ân cùng Y Nặc vì mẫu báo thù, quyết đoán, có dũng có mưu, không phụ kỳ mong của phụ thân.

Qua không bao lâu, lại cưới một tiểu mỹ nhân của một bộ lạc Thiệu Lỗ làm Tứ Vương phi.

Sau ngày báo thù trời trở nên gió êm sóng lặng, một ngày, Ô Ân đang tại bãi bắn tập luyện tài bắn cung. Sau khi từ Lương Châu trở về, Y Nặc đối với Ô Ân lòng dạ đàn bà rất là bất mãn, có một ngày, tìm một cái cớ muốn cùng Ô Ân luận bàn, Ô Ân liền đáp ứng.

(TTS: Dù gì người ta cũng là phụ nữ!)

Kết quả là để nàng phi thường hậm hực. Tài bắn cung, bại, nàng mười phát trúng tám, Y Nặc mười phát toàn trúng; đao thuật, bại, bị Y Nặc dùng đao gỗ đâm trúng vài lần, toàn thân không biết thanh nhiều ít khối; vật lộn, bại, bàn tay trần bị Y Nặc đánh lật; cưỡi ngựa, thế hòa.

Y Nặc trực tiếp hung hăng bỏ lại một câu, lần tới luận bàn hắn sẽ trực tiếp xuống tay không khoan nhượng. Ô Ân cầm cái này hoàn toàn không đem chính mình khi tỷ tỷ đệ đệ một điểm biện pháp cũng không có, ta không phải ca ca ngươi, trong lòng khóc...

Nàng vốn dĩ thấy Y Nặc sau khi lớn lên lại khôi ngô rắn chắc, so với nàng thì nàng bất quá là bình thường, nhưng mà nghĩ đến Y Nặc tiếp qua thuộc hạ của Diệp Chiêu cũng có thể trên trăm chiêu. Nàng thực sự hoài nghi lần trước nếu không phải Diệp Chiêu bị trọng thương mới khỏi, nàng đánh trúng Diệp Chiêu được hay không cũng khó nói.

Ý thức được sau này rất có khả năng sẽ bị Diệp Chiêu treo lên đánh, Ô Ân xưa nay chưa từng chăm chỉ lại đứng lên luyện tập, mỗi ngày mặt trời vừa lên liền đứng lên chạy mấy km, tiếp đến là luyện tập bắn cung, buổi tối mặt trời xuống núi thì luyện đao. Ân, thời điểm trời nắng nàng tuyệt đối không rèn luyện. [Thực tập sinh: Mẽ sợ nắng.]

Kỳ Mộc Cách đi tới bãi bắn, truyền đạt một phong thư.

"Nhị Hoàng tử, là tin tức bên Tống kia."

Chẳng lẽ là Tích Âm! Trên tay cung tên còn không kịp treo lên lập tức đều đem ném xuống đất, một phen đoạt lấy tin mở ra.

Ô Ân khóe mắt hơi trừu, cư nhiên là tin của Liễu Thiên Thác.


Lưu Thiên Thác lần này về nhà thăm người thân, phát hiện không thấy tiểu tử Mạnh Thanh, hỏi phu nhân, phu nhân nói cũng không biết, hỏi Tích Âm, nha đầu này cái gì cũng không chịu nói, cuối cùng mới từ cái miệng ấp úng của Hồng Oanh mà biết được đại khái vài chuyện, này Mạnh Thanh thổ lộ tâm ý không được thẹn quá thành giận bỏ đi. Liễu Thiên Thác vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình, từ chỗ Liễu Tích Âm có lưu lại địa chỉ của Mạnh Thanh ở Giang Bắc, liền gởi đi một phong thư cổ vũ.

Tại cứ điểm ở Giang Bắc thu tin, lại bí mật đưa sang Tây Hạ.

"Mạnh Thanh a, liệt nữ sợ triền lang*. Không phải ta khoe khoang, năm đó bá mẫu ngươi cũng là cự tuyệt ta không biết bao nhiêu lần...( trung gian là mười ngàn chữ khoe khoang)... Ta không ngừng nỗ lực, cuối cùng nàng cũng đáp ứng gả cho ta. Ta thấy ngươi đi rồi, Tích Âm trà không nhớ, cơm không nghĩ, còn nghiêm trọng hơn là nghĩ đến Diệp Chiêu trước đây! Ta nói cho ngươi a! Ngươi muốn mặc kệ Tích Âm nhà ta, Liễu Thiên Thác ta sẽ cắt đứt hai chân chó của tiểu tử ngươi!"

(*Liệt nữ sợ triền lang: ý nói người phụ nữ ngay thẳng, không chịu khuất phục cũng phải mềm lòng trước sự kiên trì đeo bám của đối phương - ý là vậy :)) )

Ô Ân đưa tin cho Kỳ Mộc Cách, phân phó nói:

"Đem tin đốt!"

Nhặt cung tên lên tiếp tục luyện tập. Chỉ là tâm tư Ô Ân từ lâu đã không còn ở bia bắn.

Tích Âm cũng nghĩ đến ta sao? Nghĩ như vậy trên mặt Ô Ân không kiềm được mà treo lên ý cười.

Nhìn những mũi tên bắn lộn xộn trên bia bắn, Ô Ân quyết định không lãng phí thêm mũi tên nào nữa. Trở vào bên trong lều lớn của mình, kéo ra một cái gương giấu dưới gầm giường, mở khóa đồng ra, lật đứng lên. Nàng cảm thấy Liễu Thiên Thác nói đúng, không nên cứ như vậy mà chờ Liễu Tích Âm đáp lại.

Vòng cổ kim tuyến chuỗi chim công thạch châu phong cách Tây Vực, khuyên tai mã não, vòng tay vàng...

Những món đồ này vốn là mẫu thân Toa Lân Na của nàng lưu lại cho nàng làm đồ cưới, Ô Ân được sinh ra ở mẫu tộc Ô Lan, khoảng cách tới Hưng Khánh phủ đường xá xa xôi, sợ hài tử còn lót trong tả không chịu nổi đi xe ngựa mệt nhọc, liền để Ô Ân ở lại bộ tộc.

Lúc đó Toa Lân Na vừa mới trở thành vị chính phi thứ hai, bộ lạc Ô Lan một thời danh tiếng vô song, vô số bộ lạc khác muốn cùng bộ lạc Ô Lan kết thân. Trùng hợp là bộ lạc Cáp Mặc Tỳ lúc này cũng vừa sinh ra một nam hài tử, vì muốn ổn định địa vị Đại Hoàng tử, Đại vương trực tiếp đưa ra nếu là Vương phi Toa Lân Na sinh ra công chúa, liền sẽ được đưa đi đính thân, hai đại nhất bộ lạc vĩnh kết người cùng sở thích, Tây Hạ vương vui như mở cờ, liền đồng ý.

Vương phi Toa Lâm Na cường thế, nào muốn hài tử thứ nhất của mình bị biến thành vật hi sinh cho chính trị, liền đối với bên ngoài nói là một Vương tử. Đợi Ô Ân đến ba tuổi mới đưa vào bên trong Hưng Khánh phủ.

Tại trong đất của bộ tộc, mặc dù có trưởng bối quản giáo, nhưng Ô Ân dù sao cũng là Hoàng tử, thật không ai dám bất nàng, chờ đến khi Tia Lâm Na đem nàng trở về thì phát hiện tính tính đã dã (kiểu như hiếu động), mỗi ngày đều đi ra ngoài, buổi tối trở về quần áo đều đầy bùn đất.


Toa Lâm Na cũng không câu nệ nàng, chỉ đối với Ô Ân nói, sau này có muốn khôi phục lại thân phận công chúa hoặc là có thích nam tử, nàng sẽ nói lại với Đại vương. Dân phong Tây Hạ rất thoáng mở, hơn nữa Tây Hạ vương vô cùng sủng ái Toa Lâm Na Vương phi, lời nói dối này không ảnh hưởng toàn cục.

Nhìn những món đồ trang sức này, Ô Ân cũng không khỏi cảm thán, đời này mấy thứ này nàng lại không dùng được, đều là đỉnh đỉnh đồ tốt, không bằng đưa cho Liễu Tích Âm là được rồi, tuy rằng Tích Âm không thích đồ trang sức? Vừa lúc đồ của Diệp Chiêu đưa cho nàng đều bị nàng thiêu thiêu ném ném, cái rương đều trống trơn, vừa lúc ta nên đưa gì đó.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Đem Kỳ Mộc Cách kêu đến. Kỳ Mộc Cách từ bộ lạc Ô Lan chọn ra vài thân binh, đáng giá tín nhiệm. Ô Ân liền nghĩ đem thân phận thật của chính mình nói cho nàng, có nhiệm vụ gì không thể tiện tiết lộ, cũng có thể có người dùng.

"Kỳ Mộc Cách, ngươi đem những đồ trang sức này đến Giang Bắc đi, để cho bọn họ mỗi một tháng liền hướng Liễu phủ đưa vài món."

Trên bàn một đống vàng bạc châu báu, ánh sáng phản xạ lại cơ hồ muốn chọc mù đôi mắt KỳMộc Cách, Kỳ Mộc Cách kinh ngạc há to miệng.

"Nhị hoàng tử, ngươi đâu ra rất nhiều đồ trang sức nữ nhi như vậy!"

"Khụ..." Ô Ân xấu hổ, nhỏ giọng nói:

"Này là lúc trước mẫu thân lưu lại cho bản vương làm đồ cưới."

Kỳ Mộc Cách ánh mắt quỷ dị đứng lên.

Ôn Ân cảm giác thấy nét mặt mình già nua muốn không nhịn được, một tay vỗ lên trán Kỳ Mộc Cách.

"Đừng hỏi như vậy, nhanh làm việc."

Lại bổ sung một câu:

"Nhớ kỹ, bí mật hành sự, cũng không thể để cho Y Nặc biết."

Kỳ Mộc Cách trong lòng bất đắc dĩ thở dài, ôm ngực hành lễ


"Vâng!"

Ô Ân dự định lật lật xem coi có thứ đồ tốt nào cho mình hay không, thì một người sôi nổi chạy đến, trên người vòng cổ ngân sức đang rung động. Không cần nhìn cũng biết là ai.

"Ô Ân ca ca, ngươi đã đáp ứng ta mang ta đi cưỡi ngựa." Ngân Xuyên làm nũng nói.

"Ngươi nhìn bên ngoài này mặt trời bao lớn nha, đem ngươi đi phơi nắng sẽ đen liền không đẹp." Ô Ân dỗ nói.

Nhưng mà Ngân Xuyên sớm đã nhìn thấy lòng Ô Ân.

"Là do Ô Ân ca ca sợ chính mình đi phơi nắng, thật là, ta ở Đại Hạ này còn chưa thấy qua nam tử nào sợ đen như vậy." Ngân Xuyên chế nhạo nói.

"Ngươi biết cái gì, nếu như phơi nắng xấu, thời gian tới tẩu tử sẽ không thích thì làm sao bây giờ."

"Còn thật không nói, gần đây ta nghe mấy tiểu tỷ muội đều nói Ô Ân ca ca không giống như trước đây, trở về càng anh tuấn tiêu sái, giống như những công tử ca (công tử ca: cậu ấm) ở Đại Tống kia."

Ô Ân nghe xong càng cười đắc ý. Ngân xuyên tiếp nói:

"Mấy tỷ muội đó nói sau này thành niên liền muốn gả cho ngươi."

Ô Ân sờ mặt mình, các cô nương Đại Hạ đều không phải thích những tiểu tử tráng sĩ uy mãnh hùng tráng sao? Kiểu dáng chính mình như vậy cũng có chợ?

"Thật sự chứ! Đừng lừa Nhị ca ca ngươi."

"Thật sự! Ngân Xuyên không có lừa ngươi!" Ngân Xuyên chăm chú nói.

Ô Ân đảo hít một hơi, bất đắc dĩ nói:

"Nhượng các tỷ muội ngươi hết hi vọng vậy, ta sẽ không cưới các nàng."

"Vì sao nha?" Ngân xuyên không giải thích được.


"Ngạch, bởi vì... Bởi vì ta chỉ thích nữ tử trắng hơn ta, đen hơn ta đều không được." Thực sự tìm không được lý do thích hợp, Ô Ân bắt đầu nói lung tung.

Hù Ngân xuyên đi qua cái gương nhìn nhìn chính mình, phát hiện ra mình đen hơn Ô Ân một chút, Ngân xuyên bắt đầu rối rắm, trước đây cũng không nghe ai nói đen một chút cũng không sao nha...

Thấy tiểu cô nương để bụng, Ô Ân có chút băng khoăn, cắt đứt suy nghĩ của Ngân Xuyên.

"Không có việc gì, Ngân Xuyên, ngươi là công chúa đẹp nhất Đại Hạ ta, đen một chút cũng không có việc gì!"

Ngân Xuyên không có để ý nàng.

Xem ra nàng chỉ có thể phóng đại một chiêu.

"Ta kể cho ngươi một chút cố sự của Diệp Chiêu, ngươi muốn nghe hay không?"

Ngân Xuyên xoay người lại, hướng Ô Ân oán trách nói:

"Ô Ân ca ca, ngươi mỗi lần nói điều là Diệp Chiêu trêu chọc nữ tử nhà lành, bội tình bạc nghĩa"

"Ta đây lúc này nói nàng trêu chọc hoa khôi thanh lâu, kết quả hoa khôi dùng số tiền lớn tự chuộc lỗi, nhớ nhung yêu thương lại bị cự tuyệt."

"Ngươi lần trước nói qua."

"A! Phải không, kia lúc này nói không đồng dạng như vậy, Diệp Chiêu khi còn bé trêu chọc qua một đệ tử hoàng thất, kết quả đem người đó trở nên thảm hại, thiếu chút nữa không thể sống đến thành niên, ai có thể nghĩ đến..."

Ngân Xuyên rốt cục bị nàng hấp dẫn đến đây. Ô Ân tiếng nói thanh thanh, tiếp theo nói:

"Ai có thể nghĩ đến a, Diệp Chiêu này cư nhiên coi trọng sắc đẹp nhân gia, sau đó..."

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Chiêu: Diệp Chiêu ta với ngươi có cái gì thù cái gì oán?

Ô Ân: Thù khả lớn!