Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 19




Vương phi Anh Lạp Cổ nghe thị nữ báo cáo, hận không thể đem tất cả đồ dùng trên bàn quăng xuống đất, bộ giáp chạm rỗng mạ vàng trên tay va vào tay vịn tạo ra tạp âm chói tai.

Này mấy năm nay trăm phương ngàn kế để đào rỗng thế lực phía sau Đại Hoàng tử Ha Nhĩ Đôn, liền vì một ngày nào đó con trai Ba Âm của nàng có thể leo lên vương vị, nàng trăm triệu cũng không thể ngờ tới hai tiểu tử kia ngoài một bộ sau lưng một bộ.

Trước đây, bọn họ đối với nàng lấy lòng bằng mọi cách, mỗi lần có vật gì hiếm lạ, đều hiếu kính mà dâng đến cho nàng, còn nói tương lai nhất định cường lực hỗ trợ Ba Âm. Lúc đó nàng còn nghi ngờ, nhưng xem bọn họ một người là Nhị Hoàng tử lại không được bộ tộc ủng hộ, một người tuy rằng có một số ít người trong bộ tộc nhưng cả ngày lại trầm mê trong nam sủng, nàng dần dần đối với bọn họ mà thả lỏng cảnh giác.

Nàng như vậy mà bị bộ dạng nhát gan mền yếu của bọn họ lừa dối! Hiện tại con sói đã lớn, nàng nghĩ muốn mạng của bọn hắn cũng không dễ dàng gì.

Dựa vào cái gì Thái tử nhất định phải là trưởng tử, nhìn xem Ha Nhĩ Đôn kia bộ dạng ngu xuẩn nào có như con trai Ba Âm của nàng không minh lanh lợi, chỉ tiếc là hài tử còn quá nhỏ tuổi, đợi lớn lên một chút, cưới mấy người con gái của các thủ lĩnh bộ tộc thì thế lực phía sau của Ba Âm nhất định sẽ khổng lồ.

Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp diệt trừ Ha Nhĩ Đôn, nàng tựa hồ có thể thấy Ba Âm mặc vương phục ngồi trên vương tọa Kim Ngọc đúc thành, mà nàng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Hạ.

Mà nàng, hiện tại phải vì hài tử mà quét sạch hết những cản trở trên con đường phía trước.

Vương phi Anh Lạp Cổ dự định sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, nàng cần phải cùng đệ đệ kiến nghị một chút.

Liền hướng đi tới Tây Hạ vương nói, nàng thời gian dài chưa về nhà mẹ đẻ, cảm thấy gần đây vô cùng tưởng niệm nhân thân bộ lạc quê nhà, thuận tiện lau khóe mắt không có chút nước mắt, Tây Hạ vương tự nhiên sẽ không có bất đồng ý kiến nào.

Nửa tháng đi xe ngựa mệt nhọc, Anh Lạp Cổ cuối cùng cũng tới nhà mẹ đẻ bộ lạc Hạc Tỳ lãnh địa ở Lương Châu.

Trong Lương Châu phủ, Đặc Mộc Ngươi cau mày,

"Theo ta được biết, Ô Ân hiện tại không ngừng chiếm được đất phong, Y Nặc cũng đến được vùng binh quyền ở núi Hạ Lan, Đại vương vô cùng thích thú với năng lực lãnh binh tác chiến của hắn."

"Lẽ nào chúng ta thấy bọn họ như vậy mà không có biện pháp nào sao?" Anh Lạp Cổ không cam lòng nói.

"Không, này kỳ thực đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội tuyệt hảo." Đặc Mộc Ngươi lộ ra vẻ mặt âm ngoan.

"Trước kia chúng ta vẫn luôn cho rằng Ha Nhĩ Đôn kia chính là địch nhân lớn nhất. Nhưng hiện tại không giống, Ô Ân cùng Y Nặc công tích cao như vậy thật là chọc nóng mắt người, ta tin tưởng bọn họ hai người đến lúc đó cũng sẽ không tình nguyện dừng lại mà không tiến lên, sau đó đợi bọn hắn cánh chim càng ngày càng đầy ắp, Ha Nhĩ Đôn thấy được sẽ không còn dung đắc bọn họ."

"Chúng ta đây cứ luôn án binh bất động như vậy sao?" Anh Lạp Cổ xác định không nhìn đệ đệ.


"Đương nhiên không phải, chúng ta có thể làm một chút mờ ám, tỷ như."

Đặc Mộc Ngươi đang muốn đem kế hoạch của mình nói ra, nhưng nghe bên ngoài âm thanh tranh cải càng ngày càng lớn.

"Ngả Ngạn, đi ra xem phát sinh chuyện gì."

"Vâng, đại nhân."

Không đợi Ngả Ngạn đi ra, một gã gia đinh té xông vào, trên quần áo đều là vết máu, quỳ bò trên mặt đất, lớn tiếng khóc gọi:

"Đại nhân, không tốt! Đột nhiên xuất hiện một đội binh mã chạy vào Lương Châu phủ, gặp người liền giết!"

Đặc Mộc Ngươi hoắc mắt đứng lên: "Không có khả năng!"

Lương Châu vị trí là ở trong bụng của Tây Hạ, Liêu quân cùng Tống quân không có khả năng yên lặng không một tiếng động liền đến đây, phía tây dân tộc Phổ Phiên cũng có tuyết sơn ngăn cách, như vậy chỉ có một khả năng.

Đặc Mộc Ngươi một phen chộp lấy tên gia đinh trên mặt đất, đem người nhấc lên, quát:

"Binh mã tập kích lần này ăn mặc quần áo như thế nào?"

Gia đinh bị thương vốn thở hổn hển, lại bị chộp như vậy càng không nói ra lời.

Đặc Mộc Ngươi đôi mắt sung huyết.

"Mã! Ngươi mau nói chuyện!"

Lúc này ngoài phòng truyền đến một âm thanh quen thuộc.

"Không cần hỏi!"

Y Nặc mặc áo giáp, tay mang theo đao, trên lưỡi đao máu huyết từng từng từng giọt chảy xuống sàn nhà.


"Ngươi! Các ngươi sao dám!" Anh Lạp Cổ lên tiếng.

"Nga? Làm sao dám giết người của bộ lạc Hạ Tỳ các ngươi sao?"

Ô Ân sau đó đi tới, mặt không chút thay đổi nhìn hai người.

Ý thức được ngày hôm nay sẽ không nhân từ, Đặc Mộc Ngươi hô tô.

"Cách Căn!"

Cách Căn là đội trưởng đội vệ binh, nhưng không nghe ai đáp lại.

Thân binh phía sau Y Nặc trên tay cầm theo vật gì đó ném xuống, "Đông" một đầu người đầm đìa máu chảy ra lăn tới dưới chân Đặc Mộc Ngươi, đúng là đầu của Cách Căn. 

Y Nặc cười nhạt, quay đầu lại gọi:

"Đem người mang đến đây!"

Chỉ chốc lát, tiếng khóc la của hài tử từ xa truyền tới.

Anh Lạp Cổ nghe được âm thanh đó, trong nháy mắt bỗng như điên muốn chạy ra bên ngoài, bị Y Nặc một chân đá ngã lăn trên đất.

"Không! Các ngươi không thể như vậy, Ba Âm là đệ đệ của các ngươi!" Anh Lạp Cổ quỳ rạp khóc lóc trên mặt đất nói vọng lên.

Rất nhanh, Ba Âm cùng Đồ Nhã đều bị bắt tới đây, dọc theo con đường tràn đầy máu tanh dọa hai hài tử tuổi còn nhỏ đến mức phát run cả người.

Anh Lạp Cổ run cầm cập quỳ đứng, trang sức trên đầu đã mất trật tự không chịu nỗi, nàng bò đến bên chân Ô Ân, ôm lấy chân Ô Ân.

"Cầu xin ngươi, Nhị Hoàng tử, đừng giết hài tử của ta! Ba Âm còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đồ Nhã cũng mới sáu tuổi a! Nàng chỉ là một hài tử , sẽ không uy hiếp đến các ngươi!"


Ô Ân trong lòng có chút loạn, biểu hiện của Anh Lạp Cổ lúc này làm cho nàng cảm thấy bực bội, nàng giẫy chân tách bản thân ra khỏi nàng, thấy Anh Lạp Cổ còn muốn tiến đến, nàng liền trực tiếp một chân đá đi.

"Không cho phép đánh mẫu phi của ta" Một thân binh vô ý buông lỏng tay, bị Đồ Nhã giãy thoát ra bên ngoài. Tiểu cô nương tiến tới ôm lấy mẫu thân của mình. Hai mẹ con ôm nhau khóc.

"Lúc trước khi hại chết mẫu thân ta, ngài mỗi ngày đều bộ dạng dương dương tự đắc tươi cười đâu, Vương phi Anh Lạp Cổ." Ô Ân trào phúng nói.

"Ta không có! Ta không có hại chết nàng, là chính nàng nghĩ quẩn muốn tự sát!"

"A." Ô Ân nghe nói không khỏi muốn cười.

Một bên truyền đến âm thanh thiết khí đâm rách da thịt, Y Nặc cầm loan đao trong tay đâm vào ngực Ba Âm, Ba Âm tuổi còn nhỏ lăng lăng nhìn loan đao đâm xuyên vào chính mình. Ô Ân cũng ngây người, không phải chưa thấy qua người chết, không phải không có giết người, nhưng lần trở lại này, là hài tử chết ở dưới đao của bọn họ.

Máu tươi của Ba Âm theo lưỡi đao mà phun ra, hài tử thốt ra hai chữ "Mẫu thân" như chưa nói xong, liền không có động tĩnh.

"Không!" Anh Lạp Cổ tê tâm liệt phế kêu to. Nàng liều lĩnh lao đến, Y Nặc thuận tay đâm một đao vào lòng ngực nàng. Nàng không có vùng vẫy, chỉ ôm Ba Âm. [Tới đây làm nhớ tới truyện Khỉ mẹ khỉ con lúc nhỏ.]

"Hài tử..hài tử..ngươi nhìn xem mẫu phi a! Mẫu phi ở chỗ này."

Rất nhanh, Anh Lạp Cổ cũng không có hô hấp.

"Cho ngươi." Y Nặc đưa đao qua.

Ô Ân tiếp nhận đao, đây là loan đao mà mẫu thân dùng khi chết, Ô Ân lần trước đã nhìn thấy nó, nó cắm bên trên lồng ngực cửa mẫu thân, không nghĩ tới bây giờ ở trong tay Y Nặc.

Một đao đâm trên cổ Đặc Mộc Ngươi còn đang nổ lực phản kháng, một đao chí mạng.

Ô Ân nhìn hướng Đồ Nhã, tiểu cô nương cầm lấy ống tay áo của mẫu phi không còn thở, run cầm cập.

Ô Ân chậm chạp, không hề động tĩnh.

"Xảy ra chuyện gì, Ô Ân." Y Mặc nhíu mày.

"Nàng chỉ là một tiểu cô nương, có thể cho nàng một con đường sống hay không?" Ô Ân gian nan nói.

Y Nặc vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn Ô Ân.


"Chúng ta trước mặt nàng giết mẫu thân cùng đệ đệ của nàng, ngươi còn lại muốn thả cho nàng một con người sống."

Y Nặc khó thở nói:

"Ngươi thả nàng, sau đó thì sao, đợi nàng lớn lên đến báo thù sao!?"

Ô Ân tranh cãi nói: "Chúng ta có thể đem nàng gian lại, chỉ cần ___ "

Đột nhiên Đồ Nhã xoay người ghé vào bên chân, Ô Ân né tránh không kịp đùi bị một thanh dao găm đâm vào, may là vết thương không sâu.

Một thanh dao găm xinh đẹp bị Đồ Nhã cầm lấy trong tay. Thấy chính mình không có đâm vào trong chỗ hiểm yếu của Ô Ân trong dự đoán, Đồ Nhã vứt thanh dao găm trên mặt đất, nàng ngồi vào bên người mẫu thân cùng đệ đệ, nàng biết mình sắp chết, nàng có chút sợ hãi.

Giờ khắc nàng Ô Ân cảm thấy mình thực sự là vô cùng buồn cười, đem bả đao ném cho Y Nặc.

"Ngươi xử lý đi."

Bỏ lại những lời này liền đi ra ngoài, áp lực trong gian phòng này làm nàng không thở nổi.

Trên bầu trời, hoa tuyết lả tả bay xuống, mặt trời mau xuống núi, cánh đồng tuyết trắng xóa cũng mhiễm lên một màu mực. Ô Ân hít một hơi thật sâu, thở ra hơi nóng ở trong không trung hóa thành sương trắng.

Hóa ra, báo thù cùng khoái ý, không nhất định là ở cùng một chỗ a. Trong trí nhớ, nỗi thống khổ khi mẫu thân chết vào ngày đó vẫn còn khắc cốt ghi tâm, mà hôm nay báo thù, Ô Ân, không, phải nói là Mạnh Thanh, nàng cũng không cảm thấy giảm bớt một chút thống khổ của cảm giác mất đi thân nhân.

"Báo thù, trong lòng đều thống khổ như thế sao?"

Ô Ân thì thào hỏi "chính mình". Có đôi khi nàng vô cùng mê hoặc, thời gian càng lâu, ký ức của nguyên chủ cùng nàng dung hợp chặt mật, ký ức này không hề giống quan sát người khác trải qua, mà là giống như là chính mình tự thể nghiệm. Liền đối với Y Nặc đều thật tâm như đối với hắn thân đệ đệ mà đối đãi.

Y Nặc xử lý xong mấy người còn lại, thấy Ô Ân đứng nơi đó thất thần, liền hạ xuống cơn tức giận, hướng Ô Ân mà đi.

"Ô Ân, ngươi sao lại trở nên mềm yếu như vậy? Ngươi còn nhân từ nương tay như vậy, sớm muộn gì cũng trả giá lớn."

Ô Ân cuối đầu không nói gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn kịch truyền hình, rượu khổ nhập cổ họng làm tâm đau.