Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 543




Chương 543

Đã có quyết chiến như thế này, vậy vừa quan chiến vừa ngắm cảnh cũng không tệ. Sau đó hắn được đám người Hô Diên Vũ dẫn dắt, theo Mộ Ấu Khanh tiến về đình ngắm cảnh.

Trên đường, Hô Diên Vũ kể ra gút mắc của Lục Chỉ Cầm Tiên cùng Tiêu Cửu Lang. Hóa ra, hai người chẳng những sinh ra cùng một thời đại, có Nhạc đạo thiên phú siêu quần bạt tụy như nhau. Còn thích cùng một nữ tử tên Lâm Tâm Nhã. Lâm Tâm Nhã chính là công chúa một nước trong Trung Thổ Thần Châu, thuở nhỏ hiển lộ ra Nhạc đạo thiên phú viễn siêu thường nhân.

Hơn nữa dung mạo của nàng như thiên tiên, dáng người yểu điệu. Bởi vậy được hai người thích. Vì tranh đoạt Lâm Tâm Nhã. Hai người ngày qua ngày, năm qua năm biểu hiện ra tài nghệ ở trước mặt nàng, minh tranh ám đấu, làm không biết mệt. Nhưng hai người bọn họ đều cực kỳ ưu tú, Lâm Tâm Nhã rất khó lấy hay bỏ giữa bọn họ. Càng không đành lòng cự tuyệt một trong hai người bọn họ, đành phải đồng thời ở chung với bọn họ.

Ba người duy trì vi diệu thăng bằng này. Lưỡng long bạn phượng du, cả ngày lấy âm luật làm vui, cuộc sống cũng cực kỳ hòa hợp hài lòng. Cho đến năm năm sau, địch quốc đại quân xâm phạm, sự cân bằng giữa bọn họ mới bị triệt để đánh nát.

Trận chiến đó. Lâm Tâm Nhã thay phụ hoàng đã tuổi già xuất chiến, Lục Chỉ Cầm Tiên và Tiêu Cửu Lang làm bạn bên cạnh.

Trong chiến đấu, ba người đều thân hãm trùng vây, đối mặt thiên quân vạn mã, gót sắt xung kích. Mắt thấy quân địch càng ngày càng nhiều, hi vọng phá vòng vây càng thêm xa vời.

Lâm Tâm Nhã nhẫn tâm hi sinh mình, liều ra một con đường máu trợ giúp Lục Chỉ Cầm Tiên và Tiêu Cửu Lang đào thoát. Lục Chỉ Cầm Tiên và Tiêu Cửu Lang trơ mắt nhìn nàng bị quân địch một đao tiếp một đao chém ngã xuống đất, đau lòng không thôi.

Đáng tiếc hai người đều thân chịu trọng thương, vô lực hồi thiên. Sau trận chiến này, quốc gia của Lâm Tâm Nhã cũng bị địch quốc diệt. Cho đến năm trăm năm sau. Lục Chỉ Cầm Tiên và Tiêu Cửu Lang bước vào Đế Cảnh mới thành công diệt địch quốc, trợ giúp nàng báo thù.

Nhưng mà mâu thuẫn giữa hai người cũng không bởi vậy giảm bớt. Bọn họ đều lâm vào tự trách, đều oán trách đối phương không có chiếu cố Lâm Tâm Nhã, khiến cho nàng thân hãm trùng vây, bị loạn đao chém chết.

Kết quả là hai người triển khai một trận sinh tử quyết đấu, ý đồ kết thúc thù hận gút mắc. Nhưng thiên phú hai người hoàn toàn nhất trí, thực lực cũng ngang. nhau, hơn hai vạn năm trước, trận chiến đầu tiên lấy thế hoà kết thúc.

Sau đó, mỗi qua hai ngàn năm bọn họ sẽ quyết chiến một lần, nhưng mà kết quả vẫn chỉ là thế hoà. Cuối cùng, bọn họ đành phải kéo dài thời gian, ước định năm ngàn năm quyết chiến một lần.

Ngày hôm nay chính là năm ngàn năm ước hẹn đến kỳ.

Truyền kỳ, tình cảm gút mắc của hai người, có thể nói là vô cùng có sức hấp dẫn, khiến cho mười vạn nhân sĩ Trung Thổ Thần Châu đến đây chờ đợi quan chiến.

Mộ Ấu Khanh sau khi nghe xong cảm khái một câu: "Không ngờ được trên đời lại có người cố chấp sỉ tình như thế, xem ra đời này bọn họ không phân sinh tử là quyết không bỏ qua al"

Lâm Hiên nghĩ đến một câu: "Có câu nói, hỏi thế gian tình là gì, cứ khiến người thề nguyền sống chết

Mộ Ấu Khanh nghe xong đều rung động không ngừng. Không hổ là đương thế Văn Thánh danh khắp thiên hạ, hai câu này đúng là quá tốt!

Trong lúc nói chuyện, Lâm Hiên đi theo bọn họ Hô Diên Vũ vào đình ngắm cảnh. Biết được Lâm Hiên chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, hơn mười vạn người ở đây đều sùng bái không thôi. Cho dù ở chỗ gần xa cũng nhịn không được mặt mũi tràn đầy cúng bái hành lễ với hắn.

Sau đó Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ nhấm nháp mỹ thực, thưởng thức phong cảnh trong đình ngắm cảnh.

Cho đến đỉnh núi xa xa hiện lên một đạo bạch quang, bay tới vạn trượng không trung trên Ánh Nhật Tuyền.

"Lục Chỉ Cầm Tiên đến!" Có người kinh hô.

Lục Chỉ Cầm Tiên Giang Mạc Sầu, trời sinh vô cùng tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. Lúc sinh ra đời tay phải có ngón tay thứ sáu, nhưng ngón tay thứ sáu này không khó coi giống những ngón tay dị dạng. Ngược lại hình thái thon dài ưu nhã, tựa như ngọc khí được rèn luyện.

Lần đầu tiên nhìn thấy ngón tay này, phụ mẫu Giang Mạc Sầu đã cảm thấy chắc chắn hắn không phải người tầm thường.

Quả nhiên! Từ một tuổi, Giang Mạc Sầu biểu hiện ra Nhạc đạo thiên phú khác hẳn với thường nhân. Ngón tay thứ sáu của hắn dị thường nhanh nhẹn, gảy dây đánh đàn không gì không làm được. Chỉ tám tuổi đã thành đệ nhất thiên tài Nhạc đạo quốc gia mình. Đến mười lăm tuổi, trở thành kỳ tài duy nhất dựa vào tu luyện Nhạc đạo lên bảng trên Thiên Kiêu Bảng Trung Thổ Thần Châu. Trong lúc nhất thời danh khắp thiên hạ, được vinh dự "Lục Chỉ Cầm Tiên".

Theo bạch quang dần dần ảm đạm xuống, đám người có thể thấy rõ mặt mũi của hắn. Mặc dù ẩn thế hơn hai vạn năm, hắn ngoại trừ tóc trắng phiêu dật ra, diện mạo thoạt nhìn không khác gì một nam tử trung niên tuấn mỹ.

"Đế phu chính là cửu thiên thần nhan, cho dù tiên nhân cũng không thể sánh, huống chỉ chỉ là phàm nhân?”

Mộ Ấu Khanh che miệng cười một tiếng, những người này nói hay lắm! Mà bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu thì nhao nhao lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Cha chính là nam hài tử đẹp nhất toàn thế giới, điểm ấy, thế nhân đều biết!

Hồ ~ Lúc này lại là một đạo bạch quang từ cao không rơi xuống.

Cách Lục Chỉ Cầm Tiên Giang Mạc Sầu ngàn trượng, một mỹ nam tử áo lam xuất hiện. Hắn mặt như ngọc thô, dáng dấp cực kỳ tuấn mỹ. Trong ánh mắt có một đạo khí âm nhu, thoạt nhìn rất có vài phần tà mị. Trong tay cầm một cây Huyền Kim Ngọc Địch, linh khí như suối quanh quẩn, khiến cho hắn cũng tận hiển phong thái Nhạc đạo thiên kiêu.